Tần Tiểu Điệp không biết lại giở trò quỷ gì, thế mà lại ôm anh trước mặt Hàn Tuyết.
Điều này khác gì đặt anh lên bếp lửa để nướng đâu chứ.
Diệp Phàm giật giật khóe miệng, ánh mắt hung ác nhìn về phía Tần Tiểu Diệp.
Nhưng cô ta lại không hề sợ hãi, thậm chí còn tươi cười chào hỏi Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết cũng được coi như “tu luyện” tốt, cô cũng không có gì khác thường mà bắt tay với Tần Tiểu Điệp.
“Haha, Diệp Phàm, chúng ta đi vào thôi, bữa tiệc đã được sắp xếp xong rồi...”
Lý Thế Hằng cười lớn, mọi người cùng nhau đi vào trong phòng SVIP lớn nhất, phòng Đế Vương của nhà hàng.
Hít!
Ngay khi mọi người quay đi, Diệp Phàm lập tức hít vào một hơi, anh bị tấn công từ cả hai bên trái phải, chắc bắp thịt hai bên eo đều bị véo đến xanh tím rồi.
Hàn Tuyết và Linh Hồ Uyển Nhi dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm anh, Diệp Phàm tự phỉ báng, trời đất làm chứng, anh không có chút quan hệ nào với Tần Tiểu Điệp hết.
Anh chỉ là giúp cô ta báo thù giết bố, người ta muốn trả ơn, lấy thân báo đáp.
Nhưng Diệp Phàm không hề đồng ý.
“Đừng véo nữa, véo nữa là mất luôn cả mảng thịt đó, hai người đúng là ăn ý mà...”
Ăn ý?
Hai cô gái đang véo Diệp Phàm liếc nhau một cái, rồi lập tức quay đầu sang một bên, trên mặt đột nhiên để lộ ra sự xấu hổ và tức giận.
Nhất là Hàn Tuyết, tên lưu manh này đi đâu cũng trêu gái được, xem ra phải xử lý thật tốt mới được.
Vì thế thay vì bỏ ra thì hai người phụ nữ này còn véo mạnh hơn nữa.
Là một người phụ nữ, không có ai muốn chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác cả.
Nhưng mà, Hàn Tuyết đã có kinh nghiệm dày dặn rồi nên đã hiểu được rất nhiều thứ.
Trong phòng SVIP, các món nổi tiếng và đắt tiền nhất đã được bày lên hết, Diệp Phàm bị thương không thể uống được rượu nên chỉ có thể dùng trà thay rượu để nói chuyện trên trời dưới biển với bọn họ.
Một lúc sau, anh bịa ra một cái lý do để Hàn Tuyết đẩy ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu?”
“Phòng Hải Đường số 1127”.
Thượng Quan Diên Vũ cũng đến rồi, vừa rồi hắn ta gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng đang đợi ở phòng Hải Đường, vì thân phận nên hắn ta không thể trực tiếp xuất hiện trước mặt anh.
Đi vào phòng Hải Đường, thấy Diệp Phàm đi vào thì Thượng Quan Diên Vũ vội vàng đứng dậy tiếp đón.
“Cậu Diệp”, hắn ta nói một cách cung kính.
“Không cần khách sáo như thế, tôi bây giờ chỉ là một người tàn phế”, Diệp Phàm cười như không cười nói.
“Không dám, ai dám nói cậu Diệp là người tàn phế chứ, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là cả người đều có vấn đề”.
Diệp Phàm cười rồi giơ một ly trà lên nói: “Nói xem dạo gần đây thành phố Cảng thế nào rồi?”