Tiếp đó, ông ta lại nhìn Diệp Phàm, cố nặn ra nụ cười nói: “Diệp Phàm, cháu là con rể nhà họ Hàn, chúng ta là người một nhà, mọi người cùng ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm, có mâu thuẫn gì, cứ nói thẳng ra có phải xong rồi không”.
“Nói luôn đi, nói thế nào, nói ra sao?”, Diệp Phàm bình thản cười nói.
“Ừ thì là...”
Hàn Húc Đông ậm ờ một lúc rồi mới nói tiếp: “Mọi người cũng được chăng hay chớ, ăn uống một bữa coi như xí xoá...”
Diệp Phàm chậm rãi gật đầu, lạnh lùng nói: “Vậy xin lỗi, cháu không dám uống rượu này, ngộ nhỡ trong rượu có độc, uống cái gặp ông bà ông vải luôn thì toi”.
Sắc mặt Hàn Húc Đông lúc này càng khó coi hơn, bàn tay đang buông thõng xuống của Hàn Bách Hào cũng nắm chặt lại.
Bắt chẹt người khác!
Diệp Phàm đúng là bắt chẹt người mà!
Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng: “Tiểu Tuyết đi thôi, chúng ta đi ăn hoành thành nóng”.
“Diệp Phàm, đợi một lát!”
Hàn Húc Đông gọi giật anh lại, sau đó nhìn về phía Hàn Bách Hào: “Bách Hào, quỳ xuống xin lỗi!”
Hàn Bách Hào nghe vậy run người, không tin vào tai mình, không ngờ Hàn Húc Đông lại bảo hắn ta phải quỳ xuống.
“Lẽ nào con không nghe lời bố luôn hả?”, Hàn Húc Đông tức giận nói.
“Con nghe!”
Hàn Bách Hào cắn răng, sau đó liền khuỵ gối trước mặt vợ chồng Diệp Phàm.
Những tiếng xì xào bàn tán xung quanh chợt vang lên, Hàn Bách Hào lại quỳ xuống trước Diệp Phàm thật!
Hàn Bách Hào lúc này vô cùng ấm ức, hai hàm răng nghiến mạnh đến muốn vỡ vụn.