Sau khi ba người bọn họ rời đi, Hàn Bách Hào không ngừng gầm lên, móng tay của gã ta tự bấm sâu vào thịt tới mức bật máu.
“Bách Hào, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!”, Hàn Húc Đông kéo gã ta đứng dậy, rồi nói nhỏ vào tai gã.
“Hừ hừ hừ...”
Hàn Bách Hào thở dốc, một lúc sau sắc mặt mới trở lại bình thường: “Bố, con hiểu!”
Hàn Bách Hào nói xong, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Cơn giận trong lòng gã ta, chỉ có mình gã ta mới hiểu rõ!
...
Một bên khác, thành phố Côn tỉnh Vân, nhà Lý Thanh Dương.
Mấy bác sĩ đang bận luôn tay luôn chân, Lý Thanh Dương bị thương nặng, nguy cơ tử vong rất cao.
Khi Âu Dương Ngọc Quân đưa anh ta về, Lý Thanh Dương gần như đã hôn mê sâu.
Tiếng tút tút của thiết bị y tế trong phòng truyền ra, Âu Dương Ngọc Quân khắp người là máu, còn chưa kịp thay rửa.
“Anh Âu Dương, anh không phải tự trách mình làm gì, chuyện này không trách anh được!”, Zado đứng bên cạnh Âu Dương Ngọc Quân an ủi.
Người nhà họ Âu Dương bắt cóc Hy Hy, Zado vì không mạnh nên không tham gia cùng, nên chỉ có Âu Dương Ngọc Quân cùng Lý Thanh Dương.
Bọn họ cũng không ngờ được, đám người nhà họ Âu Dương đó lại vô sỉ hơn trước, không từ thủ đoạn!
Đúng lúc này, một tốp người đi tới, đi giữa là một cô gái trẻ, mặt lạnh tanh.
Sau khi Âu Dương Ngọc Quân nhìn thấy, mặt liền biến sắc, đang định mở lời, cô gái này liền tát mạnh vào mặt cậu ta.
“Bốp bốp...”
Hai cái tát giáng thẳng vào mặt Âu Dương Ngọc Quân, nhưng cậu ta cũng không có ý tránh hai cái tát này.
Âu Dương Ngọc Quân lảo đảo, miệng chảy máu.
Cậu ta cũng bị thương không ít, mà tới tận bây giờ vẫn còn chưa được điều trị.
“Âu Dương Ngọc Quân, nếu Thanh Dương như xảy ra chuyện gì, người làm chị như tôi nhất định sẽ không tha cho nhà họ Âu Dương các cậu đâu, cho dù có phải đánh đổi cả nhà họ Lý, tôi cũng phải để nhà họ Âu Dương các cậu què quặt hết cả nút!”
Cô gái đang gào lên với Âu Dương Ngọc Quân chính là chị gái của Lý Thanh Dương – Lý Thanh Hà, cô ta cũng chỉ một đứa em trai ruột là Lý Thanh Dương, bây giờ còn chưa rõ sống chết thế nào!
Âu Dương Ngọc Quân hít một hơi, rồi nói: “Chị Thanh Hà, không cần chị ra tay, nếu như Thanh Dương có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết sạch nhà họ Âu Dương, rồi sẽ tự vẫn theo!”
“Hừ!”
Lý Thanh Hà lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đi vào bên trong!
Âu Dương Ngọc Quân túm chặt tóc của mình, tròng mắt của cậu ta hằn đầy tơ máu.
Trên người bừng bừng sát khí, cậu ta rất muốn gọi điện cho Diệp Phàm, nhưng vết thương của Diệp Phàm bây giờ vẫn chưa khỏi.
Vẫn còn đang trong quá trình hồi phục, tuy cậu ta tin chỉ cần gọi một cú điện thoại cho Diệp Phàm, anh sẽ bất chấp tất cả mà xông tới.
Thế nhưng, cậu ta cũng không thể để Diệp Phàm đi nộp mạng như thế được!