Bởi sức mạnh của người đàn ông mặc đồ đen kia khiến anh phải rùng mình, Diệp Phàm cũng thừa biết nếu anh không bị thương và ở trong trạng thái tốt nhất thì còn có thể đấu lại được với hắn ta, thế nhưng trạng thái lúc này của anh thì không thể.
Diệp Phàm chạy đi kéo theo cả một vệt máu dài phía sau.
Còn lúc này, một tên đệ tử của võ đường vừa hay chạy tới trước mặt anh, giơ chân đạp vào đầu Diệp Phàm.
Diệp Phàm giơ cánh tay trái đang bị thương lên đỡ, tay phải đấm thẳng vào gót chân của người đàn ông này.
A!
Người đàn ông này chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, gót chân của hắn ta bị Diệp Phàm đấm vỡ, cả người ngã ngửa về phía sau, vừa hay va vào Lâm Phàm đang chạy tới.
Đúng lúc này, Diệp Phàm chống tay phải xuống đất, cả người như con cù quay tròn một vòng rồi đứng dậy.
Nếu như không phải trên mặt đất có vết máu, cũng như máu đang nhỏ từng giọt từ trên người anh xuống, chắc sẽ không ai nghĩ anh đang bị trọng thương.
Diệp Phàm phải chịu cơn đau quá lớn, thế nhưng anh cũng chẳng có cách nào, đợt tấn công phía sau lại tới, người đàn ông mặt đồ đen lại giáng một cú đấm vào sau lưng anh.
Cương kình bừng bừng giống như mũi dùi, nắm đấm của hắn ta còn chưa tới nơi, Diệp Phàm đã thấy rợn người.
Soẹt!
Diệp Phàm bắt chước theo cách của Âu Dương Ngọc Quân, cứng nhắc tránh được đòn vừa rồi, nhưng người mặc áo đen liền xoè tay ra túm lấy bả vai anh.
Vai áo liền rách toạc một vạt to, lộ ra vết năm đầu ngón tay cào xước máu.