“Anh không sợ sao?”, Linh Hồ Uyển Nhi cười nói. “Đương nhiên là có chứ, mấy đêm liền toàn gặp ác mộng...” Trong lúc nói, xương chân đã lộ ra, còn nhìn thấy cả gân chân đẫm máu. Linh Hồ Uyển Nhi nhìn chăm chú, cô không sợ mà giống như một đứa học sinh đang nghiêm túc học hỏi. “Cô muốn thử không?”, Diệp Phàm đột nhiên cười nói. “Được hả?” Linh Hồ Uyển Nhi cũng rất muốn thử, sát thủ Thiên Lang Cốc nghe vậy như muốn chết lặng, đưa con dao vào tay phụ nữ không hợp lý chút nào. Hơn nữa, cô gái này lại xinh đẹp như thế, làm sao lại có thể độc ác như vậy chứ. Tên sát thủ giãy giụa không thôi, miệng u u hét lớn. Sắc mặt Diệp Phàm nghiêm lại: “Nói ra cứ điểm của bọn mày ở đâu, tao sẽ nhẹ tay, bằng không...’ Tên sát thủ điên cuồng lắc đầu, vẫn không chịu nói. Diệp Phàm lạnh lùng cười, đưa con dao vào tay Linh Hồ Uyển Nhi. A! Linh Hồ Uyển Nhi vừa cắt một đường, tên sát thủ đã kêu lên một tiếng thảm thiết. Lần đầu tiên cô dùng cực hình này, cho nên còn chưa quen tay đã khiến tên sát thủ chảy máu, toàn thân hắn ta run lên. “Cô làm như vậy không được, để tôi dạy, thủ pháp lăng trì nên làm thế này...”, Diệp Phàm cầm Long Lân rồi cầm tay dạy. Một người tận tình dạy, một người chăm chỉ học... Người nhà họ Hàn cạn lời, đó là một con người đấy chứ có phải con gà đâu. “Tiểu Tuyết, em sang một bên đi, đừng cứng đầu như thế”, Diệp Phàm quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết nói. “Không cần, đây là cuộc sống của anh, em chịu được!”, Hàn Tuyết cười nói, chỉ có điều sắc mặt cô đã trở nên trắng bệch. Trong ánh mắt Diệp Phàm chợt lộ ra cái nhìn ấm áp dịu dàng. Linh Hồ Uyển Nhi không cẩn thận, cắt đứng một gân chân, khiến tên sát thủ run lên kịch liệt. “U u u...” Tên sát thủ cuối cùng cũng không chịu được, điên cuồng gật đầu, Diệp Phàm rút mảnh vải trong miệng hắn ta ra. “Ma đầu, mày là ma đầu, sẽ không được chết yên đâu...”, tên sát thủ mở miệng liền chửi đổng, tỏ ra vô cùng uất hận. Đợi hắn ta hét xong, Diệp Phàm điềm đạm nói: “Nói, cứ điểm của bọn mày ở đâu, thì sẽ nhẹ tay với mày”. “Khu nghỉ dưỡng Xuân Hồ, khu nghỉ dưỡng Xuân Hồ...”, tên sát thủ nhổ ra một ngụm máu, rồi cắn răng mà nói. “Em biết ở đâu, phía bắc thành phố Cảng, phong cảnh ở đó rất đẹp”, Hàn Tuyết liền nói. “Được, vậy chúng ta cùng qua đó xem”.