Âu Dương Đạo Vĩ dùng một đao để đẩy kiếm Lý Thế Hải ra, vung quyền đánh vào giữa ngực ông ta.
Lý Thế Hải cả người run rẩy, lùi nhanh về phía sau, miệng ho ra máu.
Thế nhưng chỉ lùi khoảng ba mét ông ta đã dừng lại, bởi vì ông ta không được lùi!
“Đại trưởng lão…”
Đệ tử nhà họ Lý sợ hãi kêu lên, chưa được bao lâu mà đại trưởng lão gia tộc bọn họ đã bị đánh lùi, còn ho ra máu nữa, nhà Âu Dương thật sự mạnh như vậy sao?
Những người vây xem cũng rất kinh ngạc.
Âu Dương Đạo Vĩ chẳng qua cũng chỉ là nhị trưởng lão nhà Âu Dương mà đã có thể đánh Lý Thế Hải ho ra máu chỉ trong chốc lát.
Lý Thế Hải ho ra cả bọt máu, chống thanh kiếm trong tay xuống đất.
“Nhị trưởng lão nhà Âu Dương, nhà các người quả thật rất mạnh nhưng muốn san bằng nhà họ Lý tôi thì chừng này người không bao giờ là đủ cả, ông muốn giết tôi cả đời này cũng chẳng được!”
Lý Thế Hải gầm lớn, mắt đỏ như máu, ngay khi vừa dứt lời, khí thế trên người ông ta càng bùng nổ mạnh mẽ hơn.
“Ha ha ha… Lý Thế Hải, đúng là thực lực thực sự. Nhà họ Lý các người tệ thì nói tệ, giao tên tội đồ nhà Âu Dương chúng tôi ra, nếu không thì hôm nay nhà họ Lý sẽ bị xóa sổ khỏi thành phố Côn này!”
Âu Dương Đạo Vĩ rống lớn xông về phía Lý Thế Hải, ông ta rất tự phụ, không dùng thanh đao của mình mà dùng quyền đánh thẳng về phía Lý Thế Hải.
“Kiêu căng ngạo mạn!”
Lý Thế Hải hét lớn, bỏ kiếm vào vỏ, Lý Thế Hải ông cũng chẳng phải kẻ yếu đuối.
Ầm!
Nắm đấm hai người va chạm nhau kinh thiên động địa, khí kình mãnh liệt bộc phát liên tục, nổ vang như sấm rền.
“A!”
Có người kêu la thảm thiết, nửa người gần như bị chặt đứt lìa, máu và nội tạng trộn lẫn vào nhau, mùi máu tanh nồng nặc.
Kinh khủng!
Có người che miệng nôn khan một tiếng, quả thực rất tàn nhẫn.
“Chết người rồi, đó là người đầu tiên chết!”
“Đúng vậy, quan trọng là người chết này lại là người của nhà Âu Dương!”
Mọi người bàn tán xôn xao, đệ tử nhà họ Lý còn đang chém giết nghe thấy thì vẻ mặt đều phấn chấn, ra tay càng ác càng chính xác hơn.
Mấy người Âu Dương Đạo Vĩ cũng nhìn thấy, Lý Thế Hải thấy vậy thì cười lớn, trong lòng vô cùng vui mừng.
Ông ta hét lớn: “Nhị trưởng lão Âu Dương, nhà họ Lý tôi chẳng phải quả hồng mềm mà ai muốn bóp nát là được đâu. Kẻ tội phạm nhà Âu Dương các ông không còn ở đây, đã rời đi rồi!”
Sắc mặt Âu Dương Đạo Vĩ lập tức trở nên u ám sa sầm, mở miệng rống lớn: “Giết hết cho tôi, không được nương tay!”
Đệ tử nhà Âu Dương vẻ mặt tăm tối, ở khu Tây Nam này những người có thể chống lại nhà Âu Dương bọn họ có thể đếm đủ một bàn tay nhưng chắc chắn không bao gồm nhà họ Lý thành phố Côn này.