“Ha ha ha, có trời phù hộ, Bàn Thạch Pháp biến mất cả mười năm nay cuối cùng cũng đã trở lại về tay nhà họ Lý, hôm nay nó sẽ toả sáng!”, Lý Thế Hải cười lớn, chứng tỏ rất có niềm tin.
Quả thực đây là chỗ dựa của ông ta, Bàn Thạch Pháp bị Âu Dương Đạo Vĩ cho là võ công kỳ quái, nhưng nó không chỉ là một quyền pháp.
“Hừ, thế thì đã sao!”
Âu Dương Đạo Vĩ hung hăng giơ tay phải lên, mở miệng gào lớn:”Lão ngũ, lão thất các người đều ra đi, giết hết không trừ một ai!”
Hai trưởng lão của nhà họ Âu Dương trước giờ vẫn chỉ đứng quan sát trận đấu lúc này nghe Âu Dương Đạo Vĩ nói vậy, liền hô lên rồi xông thẳng vào đám đệ tử của nhà họ Lý.
Bụp bụp bụp!
Khí kình bạo phát, ngũ trưởng lão và thất trưởng lão của nhà họ Âu Dương tàn ác vô cùng, một chưởng đánh bay một người, vừa đánh vừa cười nhạo.
“A...”
Con ngươi của Lý Thế Hải muốn nứt toác, ông ta gào lên, hai vị trưởng lão của nhà họ Âu Dương lại như hổ quần, những đệ tử của nhà họ Lý đương nhiên không phải đối thủ của bọn họ.
“Giết!”
Đúng lúc này, từ bên ngoài có một nhóm người chạy tới, trong tay cầm đao, tỏ ra vô cùng hung dữ.
“Ha ha ha...Đại Hùng tới đúng lúc lắm, mang theo người của cháu, giết chết bọn chúng!”, Lý Thế Hải gào lên, vô cùng kích động.
Lý Đại Hùng là người được nhà họ Lý bồi dưỡng đặc biệt, đã từng nhập ngũ, làm giáo quan năm năm cho đội đặc chủng.
Trong lần tuyển chọn trưởng lão lần tới của nhà họ Lý, Lý Đại Hùng chắc chắn có tên.
Ông ta dẫn theo tiểu đội Gấu Xám của nhà họ Lý luyện tập ở trong núi, hôm nay vừa hay trở về thiết nghĩ ắt đã đạt được vài thành quả.
“Ha ha ha...anh Đại Hùng trở về rồi...”, trên sườn nùi phía xa, Lý Thanh Dương nhìn thấy Lý Đại Hùng liền cười lớn.
“Em gọi Đại Hùng về sao?”, Lý Thanh Hà nghiêm mặt hỏi.
Nụ cười của Lý Thanh Dương lập tức tắt ngấm: “Ha...chị hai...em...”
“Làm bừa!”
Lý Thanh Hà quát một tiếng: “Tiểu đội Gấu Xám của nhà họ Lý chúng ta được bồi dưỡng trở thành thanh kiếm sắc bén, theo tiến độ trước kia, ít nhất cũng phải một tháng sau mới có thể quay lại, bây giờ em gọi bọn họ trở về trước, em bảo đây không phải làm bừa thì là gì hả?”
“Em...”, Lý Thanh Dương muốn nói nhưng lại thôi.
Âu Dương Ngọc Quân thấy vậy, cảm thấy khó chịu trong lòng, cậu ta thấy bản thân không thể ở lại được nữa, bằng không nhà họ Lý sẽ bị tổn thất quá nhiều.
Soạt!
Âu Dương Ngọc Quân vừa động, liền chạy xuống sườn núi, cậu ta muốn tự chui đầu vào rọ.
“Âu Dương...”
Lý Thanh Dương gào lên, cũng chạy đuổi theo Âu Dương Ngọc Quân.
“Thanh Dương cậu quay lại cho tôi, nếu còn đuổi theo, tôi không có người anh em như cậu!”, Âu Dương Ngọc Quân hét lớn, cậu ta không thể tiếp tục làm liên luỵ tới nhà họ Lý.
“Cậu làm trò gì vậy hả...”
Lý Thanh Dương tức giận, điên cuồng đuổi theo, Âu Dương Ngọc Quân mặc dù đang bị thương nhưng tốc độ của cậu ta vẫn rất nhanh, cho nên nhất thời Lý Thanh Dương không thể đuổi kịp.