*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chính vào lúc này, một bóng hình nhanh chóng xuất hiện, khí kình mạnh mẽ cuồng bạo hóa thành cây kim dài bén nhọn đâm vào đầu Âu Dương Đạo Vĩ.
Cả người Âu Dương Đạo Vĩ cứng lại, cảm nhận được nguy hiểm, ông ta có thể giết chết Lý Thế Hải nhưng cây kim từ khí kình sắc bén kia cũng sẽ khiến ông ta bị thương nặng.
Bịch!
Âu Dương Đạo Vĩ đột ngột quay người, đánh một quyền ra chặn khí kình lại.
Khí kình bị đánh vỡ tan, khí kình hung hiểm phân tán ra xung quanh, mọi người ở bốn phía vội vàng dạt về sau để tránh vô tình chịu thương.
“Gia chủ, gia chủ…”
Đệ tử nhà họ Lý xôn xao hét, tinh thần ai cũng hưng phấn hẳn lên.
Gia chủ nhà họ Lý – Lý Chấn Uy, bố của Lý Thanh Dương, cũng là người mạnh nhất trong nhà họ Lý.
Sau khi Âu Dương Đạo Vĩ đánh tan luồng khí kình xong liền mạnh mẽ đánh một quyền về phía Lý Chấn Uy, hai người đồng thời cùng lùi về sau hai bước.
Thực lực ngang nhau!
“Hít!”
Tất cả mọi người giật mình kinh ngạc, không ngờ Lý Chấn Uy có thể đánh tay đôi với Âu Dương Đạo Vĩ mà không rơi vào thế yếu.
Chả lẽ…
“Thực lực ngang ngửa nhau đấy, chả lẽ gia chủ nhà họ Lý cũng sắp trở thành tông sư?”
“Có thể lắm, nếu gia chủ nhà họ Lý sắp thành tông sư, thì xem ra lần này nhà Âu Dương xôi hỏng bỏng không rồi!”
“Chính xác, trừ phi tông sư của nhà Âu Dương xuống núi!”
“Nói đùa gì thế, bậc tông sư là trụ cột của một gia tộc, không phải chuyện cực kỳ lớn thì sẽ không ra khỏi gia tộc, nếu không bị kẻ khác nhân lúc đó xâm nhập vào thì sẽ rắc rối to…”
Mọi người xôn xao bàn tán, suy nghĩ Lý Chấn Uy sắp thành tông sư khiến mọi người kinh hãi.
Nếu vậy thì ý đồ nuốt trọn gia tài của nhà họ Lý sau khi nhà họ thất bại, buộc phải bỏ ngay nhanh còn kịp!
Nhà Âu Dương rất lớn, nhà họ Lý cũng không thể chọc vào, dù sao thì đây là thành phố Khôn, nhà họ Lý mới thực sự là chủ, nhà Âu Dương không thể bì lại được.
“Gia chủ Lý, ông muốn cản tôi?”
Âu Dương Đạo Vĩ nhăn trán lớn tiếng gầm lên, thực lực của Lý Chấn Uy khiến ông ta hơi bất ngờ, lại có thể đỡ được một quyền đó của ông ta, có lẽ sắp đạt tới bậc tông sư.
“Ha ha, nhị trưởng lão Âu Dương, ông muốn san bằng nhà họ Lý của tôi, lại nói tôi cản ông, có phải ông ngang ngược quá rồi không?”
Lý Chấn Uy cười gằn, ông đỡ Lý Thế Hải dậy, truyền nội lực của mình cho ông ta.
Lúc này lại có tám người từ cửa chạy ra, đó là tám vị trưởng lão khác của nhà họ Lý.
Tám vị trưởng lão ai ai cũng bộc phát khí kình của mình, yếu nhất cũng là tiểu tông sư, mọi người lại giật mình kinh hãi.
Không hổ danh là gia tộc đứng đầu thành phố Khôn, thực lực thật là đáng gườm.
“Gia chủ nhà họ Lý, cứ cho là ông sắp trở thành tông sư, nhưng cũng không thể cản tôi được đâu, ông có tin không?”, Âu Dương Đạo Vĩ âm trầm nói.
Mọi người nhìn Lý Chấn Uy, Lý Chấn Uy lại nhàn nhạt cười: “Tôi tin!”