Lời của Lý Chấn Uy khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt, rất quyết đoán mạnh mẽ có thể khiến cả Âu Dương Đạo Vĩ dừng lại.
Mọi người đều nhìn qua Âu Dương Đạo Vĩ vẫn đang rất liều mạng.
Vẻ mặt Âu Dương Đạo Vĩ lập tức trở nên khó coi, rống lớn: “Lý Chấn Uy, ông đường đường là chủ của nhà họ Lý, giờ lại nói ra lời như vậy, thấy hợp lý sao?”
“A, ông cũng muốn san bằng cả nhà Lý tôi mà, có gì mà không được chứ!”, Lý Chấn Uy lạnh lùng nói.
“Ha ha ha…”
Âu Dương Đạo Vĩ bỗng nhiên bật cười lớn, khí thế vô cùng liều lĩnh điên cuồng: “Lý Chấn Uy, Âu Dương Đạo Vĩ tôi đây nếu đã dám đến thì đương nhiên cũng dám làm!”
Chỉ nghe thấy Âu Dương Đạo Vĩ hét lớn: “Gia chủ Trần, lúc này ông còn chưa chịu xuất hiện, còn đợi đến lúc nào?”
Ông ta vừa dứt lời, một hàng xe SUV đậu cách đó không xa đồng loạt mở cửa toàn bộ, một đám người áo đen bước xuống, ít nhất cũng phải hai, ba mươi người.
Người dẫn đầu là một người đàn ông cường tráng đầu trọc, mặc bộ đồ luyện công màu xanh dương, bước đến mạnh mẽ như rồng như hổ.
“Trần Thiên Hằng, quả nhiên là Trần Thiên Hằng…”. Mọi người lập tức kinh ngạc la lên.
Người đàn ông trọc đầu bước nhanh tới, khí thế cả người mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuồn thể hiện sức lực mạnh bạo của lão ta.
“Không ngờ là nhà họ Trần lại tới cùng với nhà Âu Dương, uổng công chúng tôi trước đó còn tính toán nuốt luôn gia sản nhà họ Lý rồi, thì ra người ta đã chuẩn bị chu đáo hết rồi!”
“A, vậy thì có gì đâu. Nhà Âu Dương cũng chỉ còn cách đẩy ra cao thủ ở cảnh giới tông sư thôi, nếu không thì mọi thứ đều uổng phí!”
“Đúng vậy, Trần Thiên Hằng này cũng dám đối đầu trực tiếp với nhà họ Lý, gan cũng to quá nhỉ!”
“Đúng vậy, mặc dù nhà họ Trần ở thành phố Côn có thế lực cũng rất lớn nhưng so với nhà họ Lý thì họ vẫn còn kém chút. Mà bây giờ, điều quan trọng nhất là, nghe đồn Lý Chấn Uy chỉ còn cách bán bộ là thành tông sư rồi, vậy thì khoảng cách giữa nhà họ Trần và nhà họ Lý lại kéo dài thêm một bước”.
Mọi người bàn tán xôn xao, có rất ít người xem trọng nhà họ Trần. Trần Thiên Hằng nghe mấy lời xì xào đó chỉ cười lạnh nhạt, chẳng quan tâm gì.
“Nhị trưởng lão!”. Trần Thiên Hằng đến bên cạnh Âu Dương Đạo Vĩ chào hỏi trước.
Sau đó, ông ta lại nhìn sang Lý Chấn Uy: “Gia chủ Lý, ông làm tôi rất bất ngờ đấy, không ngờ ông lại đi trước một bước, trở thành một bán bộ tông sư rồi, tôi rất ngưỡng mộ đấy!”
“Ha ha, gặp may mà thôi, chẳng lẽ gia chủ Trần muốn đối đầu với nhà họ Lý tôi sao?”, Lý Chấn Uy lạnh lùng nói.
“Đối đầu?”
Trần Thiên Hằng lập tức bật cười: “Gia chủ Lý, hai nhà chúng ta đứng cùng chí tuyến bao giờ đâu, ha ha ha…”
“Được, nếu đã như vậy thì không còn gì phải nói nữa rồi!”
Giọng Lý Chấn Uy lạnh băng, ánh mắt của tám vị trưởng lão sau lưng ông ta cũng rất căng thẳng.
Bọn họ phản đối chuyện đối địch với nhà Âu Dương nhưng bây giờ đã đến nước này thì không thể quay lại được nữa.