“Chuyện gì đây, cậu là ai, sao lại ở trong phòng bếp?”
Diệp Phàm vừa dìu người đàn ông đi chưa được mấy bước thì đã có một nhóm người đi vào, bọn họ đều là đầu bếp của phòng bếp trung tâm.
“Tôi là Âu Dương Cương, anh Trương buồn trong lòng nên chúng tôi ngồi tâm sự, anh ấy có uống chút rượu nên ngủ thiếp mất rồi…”
Diệp Phàm nói rồi đẩy người đàn ông về phía trước mặt, mùi rượu lập tức xộc lên mũi.
“Được rồi được rồi, dìu anh ta đi nghỉ đi, được việc thì ít mà hư chuyện thì nhiều…”
Bị mắng một trận, Diệp Phàm cũng không cãi lại, người đang nói chuyện có lẽ là đầu bếp trưởng ở đây, dáng vẻ uy nghiêm.
Diệp Phàm dìu người đàn ông đi ra bên ngoài, bên trong phòng bếp trung tâm lập tức vang lên tiếng dầu sôi xào nấu.
Diệp Phàm dìu người đàn ông đến bãi cỏ, đem giấu vào phía sau ghế dựa dài.
Sau đó lại đi đến chỗ ngục giam nhà Âu Dương, trốn trong chỗ tối, an tâm đợi giờ ăn khuya của nhà Âu Dương bắt đầu.
Cuối cùng, sau gần một tiếng đồng hồ, phòng bếp trung tâm bắt đầu có người mang nhiều món ăn khác nhau đến những chỗ không tự đến được.
“Mẹ nó, mấy tên này cắt xén đồ ăn càng ngày càng nhiều đấy, canh giữ trước cửa ngục giam mà còn cho ăn ít ỏi như vậy, đến miếng rượu cũng không có!”. Một người đàn ông bưng đồ ăn trong tay, vẻ mặt không vui vẻ gì, đến đũa cũng chẳng động tới.
“Anh muốn chết à, bếp trưởng là người của nhị trưởng lão, anh dám bôi nhọ ông ta, muốn chết sao…”
“Mau ăn đi, bớt nói nhảm lại, để truyền đến tai nhị trưởng lão thì chúng ta phải gánh cho hết đấy!”
Vài người khẽ lắc đầu không dám nói gì nữa, lần lượt cầm đũa mà ăn.