Trong nhà lao, Diệp Phàm vận dụng hết sức tác dụng của thuốc vào cơ thể Âu Dương Ngọc Quân, sắc mặt của cậu ta giờ đã tốt hơn, đã hồng hào lên không ít.
Chỉ có thương tích là vẫn rất nghiêm trọng, chân trái sưng phù lên như cái bánh mỳ.
“Cố chịu nhé, tôi sẽ chích cho mủ chảy ra…”
Diệp Phàm cầm Long Lân rạch một đường trên chân trái của Âu Dương Ngọc Quân, máu mủ hôi thối lập tức chảy ra.
Vết thương ngâm trong nước nên bị nhiễm trùng, lại bị rắn cắn một cái, may mà rắn nước không có độc.
Âu Dương Ngọc Quân còn vận dụng nội lực áp chế, nếu không lúc này không còn cách nào khác ngoài việc cắt cụt chân đi.
“Bọn chó chết, chó chết…”
Bên ngoài phòng giam thường đột nhiên vọng ra tiếng mắng chửi, ba người Diệp Phàm giật mình.
“Có người tới, chúng ta mau đi thôi!”, Âu Dương Hải âm trầm nói.
Diệp Phàm cõng Âu Dương Ngọc Quân rồi đi ra ngoài, ra vào nhà lao chỉ có một con đường, lối vào cũng là lối ra.
Ba người vừa đi một nửa liền dừng lại, có một đám người đứng cách bọn họ khoảng ba mươi mét.
Người cầm đầu ác độc cười: “Cậu cả, cậu định định đi đâu thế?”
“Đi đào mả tổ nhà ông lên!”, Âu Dương Ngọc Quân cóc thèm đếm xỉa gì hết, mở miệng chửi bới.
Sắc mặt người cầm đầu lập tức đen kịt lại, ánh mắt lia sang Diệp Phàm: “Thằng chó chết, dám đến nhà Âu Dương cướp ngục, tao thấy chúng mày muốn chết đây mà!”
“Âu Dương Hải Lâm, đồ chó nhà mày, hôm nay có liều mạng tao cũng phải cứu cậu cả ra khỏi đây!”, Âu Dương Hải bước lên, mở miệng thét.
“Ha ha ha…”
Âu Dương Hải Lâm bực tức bật cười: “Liều mạng với tao, Âu Dương Hải mày là cái thá gì, hôm nay tất cả chúng mày đều phải chết”.
Người vừa tới chính là thất trưởng lão Âu Dương Hải Lâm, ông ta và cấp dưới trở về, vừa vào phòng khách thì đại trưởng lão Âu Dương Thái Hồng đã vội vã thuật lại mọi chuyện cho ông ta nghe.
Điều đó khiến Âu Dương Hải Lâm phẫn nộ tột cùng, không ngờ lại có người hạ độc người nhà Âu Dương, Âu Dương Hải Lâm nhanh chóng dẫn người đi tìm người hạ độc.
Trên dưới nhà Âu Dương, bất cứ ai ăn đêm đều ngất hết, cuối cùng ông ta đưa người tìm tới nhà lao, chặn nhóm Diệp Phàm lại.
“Thất trưởng lão, người này hình như là Diệp Phàm, ông trông bộ dạng của hắn…”, một tên đứng cạng Âu Dương Hải Lâm chỉ vào Diệp Phàm nói.
Âu Dương Hải Lâm nhìn kỹ, nhận ra Diệp Phàm lập tức bật cười ha hả: “Diệp Phàm, không ngờ lại là mày đến cứu tên tội đồ này, nơi này không phải là thành phố Cảng nhỏ nhoi, không phải nơi mày có thể chạy nhảy lung tung, vừa hay hôn nay tao sẽ giết chết mày!”
“Lão già, ai giết ai còn chưa chắc đâu, lời này nói sớm quá đấy!”
Diệp Phàm cười khẩy, giơ tay chỉ vào phòng giam hai bên: “Thả chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ thả hết toàn bộ người ở đây!”