Nghe vậy, Âu Dương Hải Lâm cười lớn: “Diệp Phàm, chẳng lẽ mày phát điên rồi à, những thứ này đều được làm bằng thép không gỉ đặc biệt, mày mà có thể mở được thì mấy kẻ tội đồ này đã chạy thoát ra từ lâu rồi”.
Âu Dương Hải Lâm vô cùng khinh thường, những xiềng xích này đều được chế tạo từ thép không gỉ đặc biệt, một người bình thường có thể mở được sao?
“Vậy à?”
Vẻ mặt Diệp Phàm giễu cợt: “Vậy sao Âu Dương Hải ra được vậy?”
Âu Dương Hải Lâm sững người, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Cứ nghĩ đến sự hưng phấn khi giết chết được Diệp Phàm mà quên mất suy nghĩ về việc Âu Dương Hải ra ngoài như thế nào.
“Âu Dương Hải Lâm, mày vẫn không có não như vậy, đi theo gia chủ mới rồi mà vẫn như trước, chẳng thay đổi gì cả, mày làm trưởng lão nhà Âu Dương thì thật nhục nhã cho nhà Âu Dương!”, Âu Dương Hải mở lời, giọng nói mang ý giễu cợt.
“Hừ, chim khôn lựa cành mà đậu, binh tốt chọn tướng tài mà theo! Âu Dương Thiên Hồng là tội nhân, vì gia tộc Âu Dương, đương nhiên sẽ phải phản lại ông ta!”, Âu Dương Hải Lâm tức giận la mắng.
“Con mẹ mày ấy, đồ thứ chó má nhà mày. Năm đó khi tộc trưởng Thiên Hồng còn chưa ngồi lên vị trí tộc trưởng thì mạng chúng ta đều do tộc trưởng Thiên Hồng cứu, ngay cả mày cũng chẳng phải ngoại lệ đâu!”
Âu Dương Hải quát lớn: “Miệng lưỡi lươn lẹo, mày cũng chỉ là thứ chó tạp chủng bất trung bất nghĩa mà thôi!”
“Đúng vậy, chính là đồ chó tạp chủng, bán chủ cầu vinh, tôi khinh!”
“Đồ rác rưởi, như vậy mà cũng được làm trưởng lão, nhà Âu Dương thật không biết xấu hổ…”
Từng tiếng từng câu mắng là chó tạp chủng, Âu Dương Hải Lâm tức đến cả người run bần bật, hơi thở trên người cũng có chút bất ổn.
Bên trong chuyện này có một số chuyện được che đậy. Ban đầu Âu Dương Hải Lâm cũng là một đại tướng dưới trướng của Âu Dương Thiên Hồng. Nhưng trong gia tộc, Âu Dương Hải Lâm đã phản bội Âu Dương Thiên Hồng.
Nương nhờ theo tộc trưởng nhà Âu Dương hiện tại cũng là đại trưởng lão năm đó của nhà Âu Dương - chú của Âu Dương Thiên Hồng.
Chuyện ẩn giấu bên trong rất nhiều, Âu Dương Hải Lâm phản bội đã khiến thuộc hạ dưới trướng Âu Dương Thiên Hồng bị thiệt hại nặng nề.
“Con mẹ nó, im hết cho tao!”
Âu Dương Hải Lâm rống lớn, tiếng rống giận dữ như biến thành sóng âm dao động khiến tai đều ù đi.
“Mặc kệ bọn mày có nói thế nào thì bây giờ tao đã là thất trưởng lão mà bọn màychỉ là tội đồ!”
Âu Dương Hải Lâm chỉ vào ba người Âu Dương Hải: “Mà ba người bọn mày hôm nay đều phải chết, bao gồm cả Âu Dương Ngọc Quân nữa!”
“Âu Dương Hải Lâm, mày dám động đến cậu cả, không sợ tộc trưởng Âu Dương Thiên Hồng quay về giết chết mày sao?”, Âu Dương Hải tức giận quát lớn.