*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô Thanh Nguyệt, chúng ta mau đi thôi, nhị trưởng lão nhà Âu Dương là người sắp đạt thành tông sư, xảy ra vụ nổ khủng bố như vậy thì ắt sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để xông ra, hoa cà độc dược có khi không đủ để khống chế ông ta…”
Linh Hồ Uyển Nhi nghiêm nghị nói với Lý Thanh Nguyệt.
Lý Thanh Nguyệt chỉ chỉ Lý Thanh Dương, cô ta cũng muốn đi chứ, nhưng Lý Thanh Dương không chịu thì sao cô ta có thể rời đi?
Trong nhà lao, đệ tử lại xông vào điên cuồng la hét: “Tứ trưởng lão, kho xăng bị nổ, nhà cửa đều cháy sạch rồi…”
“Cái gì?”
Giọng của Âu Dương Nghị nâng lên quãng tám, kho xăng nổ rồi sao, sao có thể chứ?
Đột nhiên Âu Dương Nghị nhìn Diệp Phàm, phẫn nộ gầm hét: “Diệp Phàm, dám đốt nhà Âu Dương chúng tao, mày muốn bị giết cả nhà sao?”
Diệp Phàm cũng sững sờ, nhưng phản kích ngay: “Ông đây còn đang đứng đây này, phân thân đi đốt nhà ông được chắc!”
“Chắc chắn là tay chân của mày, chuyện này nhất định liên quan đến mày!”, Âu Dương Nghị quát, tung một quyền đánh người đàn ông đang cản lão ta, căm phẫn lao vào Diệp Phàm.
“Ngậm máu phun người, có mà do nhà Âu Dương các người đắc tội với quá nhiều người, liên quan đếch gì đến tôi!”
Diệp Phàm cũng rống lên, nhưng trong lòng anh lại nghĩ đến gì đó.
Trước khi vào đây, bọn họ không hề bàn tính đến chuyện đốt kho xăng, hơn nữa cũng đâu biết nhà Âu Dương có kho xăng.
Chả lẽ là…
Đầu anh nảy số nhanh, anh nghĩ đến Linh Hồ Uyển Nhi, trừ cô ta thì Diệp Phàm không nghĩ ra được ai lại liều như thế.
Chắc chắn không phải Long Linh, Lý Thanh Nguyệt thì phải lo cho sự an toàn của nhà họ Lý, càng không thể là cô ta.
Chỉ có Linh Hồ Uyển Nhi không sợ trời, chẳng sợ đất mới dám làm vậy, khóe miệng Diệp Phàm cong lên nụ cười ảo não, cái cô này cũng to gan quá đi thôi!
Làm không xong, nhà Âu Dương dám giết tới nhà họ Diệp ở thủ đô lắm.
“Đi chết đi!”
Lúc này Âu Dương Nghị đã xông tới trước mặt Diệp Phàm, giơ nắm đấm ẩn chứa cơn giận dữ.
Bịch!
Hai nắm đấm đập mạnh vào nhau, Diệp Phàm bị va vào song sắt rồi bật ngược trở lại, Âu Dương Nghị lại áp sát tới.
Âu Dương Nghị đang trong trạng thái phẫn nộ, thực lực tăng lên đỉnh điểm, mỗi một chiêu ra đòn đều là dùng toàn sức lực.
Bịch bịch bịch!
Hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt, tốc độ ra đòn đã đạt tới cực đỉnh, xung quanh đều là bóng quyền.
“Mẹ chứ, lão già điên này, có phải tôi đốt đâu, kẻ thù của ông còn ở ngoài kìa…”