Phá Quân Mệnh

Chương 1536



“Hà Thông, đao pháp của nhà họ Hà các ông đúng là rất phi phàm, dùng cũng được phết!”  

Diệp Phàm há miệng cười lớn, để lộ rõ sự đắc trí của mình.  

“Diệp Phàm, mày đừng ép người quá đáng!”  

Bí quyết gia truyền lại bị người khác học được, khiến Hà Thông vô cùng tức giận, Đường đao trong tay lại đánh ra một chuỗi tàn ảnh về phía Diệp Phàm.  

Hơn nữa, trưởng lão nhà họ Hải là Hải Chính bị Diệp Phàm đánh lui cũng lại xông lên đòi chém giết lần nữa.  

Hải Chính sử dụng kiếm, ngay trong chiêu đầu tiên đã bị Diệp Phàm đánh bay, khiến ông ta mất hết mặt mũi, trong cơn tức giận ông ta vung kiếm chém liên hồi như muốn dồn Diệp Phàm vào trong đó.  

“Quần Ma Loạn Vũ!”  

Diệp Phàm hô lên, lần này anh đã dùng tới tuyệt kỹ Thập Tam Đao Phong Ma của Độc Cô Thiên Đao truyền lại cho anh, phải phá vòng vây này.  

Bây giờ không phải là thời gian tập luyện Ngũ Tài Tam Tuyệt Đao, khi Diệp Phàm đánh ra Thập Tam Đao Phong Ma cả người anh toát ra một khí thế hung hãn, như thể Đao Ma đang ở đây cùng anh chiến đấu.  

“Anh, thả em xuống, bằng không sẽ làm ảnh hưởng tới sức chiến đấu của anh”, Âu Dương Ngọc Quân trầm giọng nói.  

“Yên tâm, vẫn chưa nguy hiểm tới mức đe doạ tới tính mạng của hai chúng ta đâu, hai ông già đó không xứng tầm”, Diệp Phàm nói.  

“Ngông cuồng!”  

Hà Thông tức điên người, điên cuồng tấn công Diệp Phàm, thế nhưng hiệu quả không lớn.  

Diệp Phàm giống như kẻ điên, thậm chí căn bản không để ý tới sự phòng ngự của bản thân, mà cứ thế tung đòn tấn công.  

Diệp Phàm một chọi hai, không nói tới sự điêu luyện có thừa, mà khả năng chiến đấu cũng ngang ngửa.  

Hai người bọn họ lại có thêm cái nhìn mới về sức chiến đấu của Diệp Phàm, hoá ra những lời đồn kia đều là thật.  

“Chết đi!”  

Diệp Phàm đột nhiên gào lên, nộ sát về phía Hà Thông, trong khoảnh khắc đó lưỡi đao đã kề tới sát cổ Hà Thông.  

Đường đao của Hà Thông xoay ngang ra chặn, cố gắng chống lại cây đao Hoàng Tuyền của Diệp Phàm, thế nhưng đúng lúc này Diệp Phàm di chuyển một bước, lưỡi đao chém qua phía Hải Chính.   

Đột nhiên bị Diệp Phàm đánh tới, Hải Chính vội vàng phản công, thanh kiếm sắc bén của ông ta đỡ cây đao của Diệp Phàm, nhưng một luồng sáng loé lên trong tay phải của Diệp phàm dã đâm thẳng vào ngực của Hải Chính.  

“Đừng!”  

Hải Chính tức giận gào lên, muốn tránh ra thế nhưng khoảng cách quá gần, Long Lân như một tia sáng đâm thẳng vào lồng ngực ông ta.  

Phụt!  

Tiếng kêu của Hải Chính liền im bặt, cánh tay cầm chắc thanh kiếm chống đỡ lại cây đao Hoàng Tuyền của Diệp Phàm trong chớp mắt đã không còn sức, cây đao thuận đà giáng xuống, chém thẳng xuống cổ Hải Chỉnh, cái đầu suýt chút bị rơi xuống.  

“Trưởng lão!”  

Đệ tử nhà họ Hải từng người một đều gào lên, trưởng lão của nhà họ Hải bọn họ lại bị Diệp Phàm kết liễu nhanh như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng.  

Hà Thông tức giận, hoá ra đòn tấn công vừa rồi Diệp Phàm là giả, thì ra mục tiêu của Diệp Phàm không phải là ông ta, mà lại là Hải Chính.