Phá Quân Mệnh

Chương 1552



“Đừng nói nữa, nếu không ông sẽ bị phế!”  

Một luồng nội lực được Âu Dương Thái Hồng truyền vào trong cơ thể của Âu Dương Đạo Vĩ, thay ông ta ổn định lại thương tích.  

Nhà họ Lý lúc này rực rỡ ánh đèn, cậu chủ tiểu thư của chủ nhà đều đã tới nhà Âu Dương, khiến nhà họ Lý xáo động.  

Tám vị trưởng lão của nhà họ Lý liên tục khuyên can Lý Chấn Uy, nhưng mấy người Lý Thanh Nguyệt đã rời đi, ông ta cũng không còn cách nào.  

Chỉ có thể nâng cao phòng vệ lên đến đỉnh điểm để ngăn chặn nhà Âu Dương tới báo thù.  

Dưới sự chờ đợi dài đằng đẵng bỗng có tiếng động cơ ô tô vang lên, cửa lớn nhà họ Lý mở ra rồi lập tức đóng lại.  

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đám người Lý Chấn Uy vội vã bước ra ngoài.  

Khi thấy chị em Lý Thanh Nguyệt bình an vô sự, chỉ có Lý Thanh Dương bị thương nhẹ bên ngoài, trong lòng ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.  

“Gia chủ, tôi đề nghị bọn họ lập tức rời khỏi nhà họ Lý, nếu không nếu truyền ra ngoài sẽ khiến nhà họ Lý chúng ta gặp phải họa diệt tộc!”  

Ngay khi đám người Diệp Phàm xuống xe, ngũ trưởng lão Lý Chính Đức liền vội vàng mở lời.  

“Ngũ trưởng lão, vừa mới đưa bọn họ trở về, có rất nhiều người bị thương liền muốn đuổi ra ngoài, ông là có ý gì?”, Lý Thanh Dương ở một bên lập tức quát mắng.  

“Đại thiếu gia, nhà Âu Dương bối cảnh vững chắc, mặc dù bọn họ thành công, nhưng nhà họ Lý chúng ta cũng không chịu nổi sự trả thù của họ, còn mong đại thiếu gia lấy đại cục làm trọng!”, Lý Chấn Đức trầm giọng nói.  

“Còn mong đại thiếu gia lấy đại cục làm trọng!”

Năm vị trưởng lão nhất tề cùng nói, tuy bọn họ không biết làm sao mà cứu được Âu Dương Ngọc Quân, nhưng có thể tưởng tượng nhà Âu Dương bây giờ chính là một thùng thuốc nổ sắp bùng nổ.  

Một khi bất cẩn thì có thể nhà họ Lý sẽ bị nổ tan tành mây khói.  

Càng quan trọng hơn là nhà Âu Dương có tông sư, giơ tay là có thể tiêu diệt cả nhà họ Lý!  

Đừng thấy Lý Chấn Uy sắp trở thành tông sư, nếu phải đối đầu với tộc trưởng đã đạt tới bậc tông sư của nhà Âu Dương thì chỉ có đường chết.  

“Thanh Dương, các vị trưởng lão nói có đạo lý, chúng tôi tìm chỗ khác để ở, ân tình của nhà họ Lý hôm nay, Diệp Phàm tôi xin ghi lòng tạc dạ, sau này sẽ báo đáp!”, Diệp Phàm nhìn mấy vị trưởng lão nhà họ Lý, âm trầm lên tiếng.  

“Anh Diệp…”  

“Thanh Dương, anh Phàm nói đúng!”  

Lý Thanh Dương vừa định nói thì Âu Dương Ngọc Quân đã ngắt lời anh ta, bảo: “Ngũ trưởng lão nói không sai, ân tình mà nhà họ Lý đã giúp, Âu Dương Ngọc Quân tôi xin khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp!”  

Sau đó Âu Dương Ngọc Quân lại nhìn Lý Chấn Uy, nghiêm nghị nói: “Chú Lý, ân tình của nhà họ Lý, Ngọc Quân xin khắc ghi trong lòng!”  

Lý Chấn Uy phẩy phẩy tay, cười khổ: “Ngọc Quân à, chú Lý… haiz…”  

Lý Chấn Uy thở dài, như vậy đã biểu thị rõ thái độ, ông đứng về phía của các trưởng lão nhà họ Lý.  

Lý Thanh Dương nóng lòng: “Vậy thì được, Âu Dương cậu đi đâu, tôi theo đấy!”  

“Không được, cậu ở nhà đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho cậu!”, Âu Dương Ngọc Quân từ chối thẳng thừng.