Thu Lam chìa tay ra, nói: “Đây là Kim Sang Dược đưa cho bố cô uống, vết thương của ông ấy sẽ phục hồi hoàn toàn trong vòng nửa tháng”.
Hàn Tuyết nhìn viên thuốc màu ánh kim, vẻ mặt tỏ rõ sự khó nói.
Trong nửa tháng có thể khỏi hoàn toàn sao, Hàn Tại Dần còn đang bị gãy một cánh tay kìa?
Tục ngữ có câu, gãy xương cũng phải trăm ngày mới lành, làm sao trong nửa tháng có thể bình phục lại được chứ, Hàn Tuyết thầm nghĩ chắc chắn Thu Lam đang lừa cô.
“Hừ, chị không tin hả”
Cô gái giọng châm biếm nói: “Đây là Kim Sang Dược đấy, là thứ đắt nhất của chỗ chúng tôi, người bình thường không mua được đâu, lúc này chị nên tỏ ra biết ơn thay vì nghi ngờ như thế đấy”.
“Đây không phải là đồ của cô, hy vọng cô ngậm mồm lại, cô không nói không ai bảo cô bị câm đâu!”
Người bằng đất sét còn có biết giận nữa là Hàn Tuyết, cô gái này liên tục lải nhải khiến Hàn Tuyết cảm thấy rất phiền, cho nên Hàn Tuyết liền lớn tiếng nạt lại!
“Chị láo vừa chứ...”
“Kim Yến Nhi, im miệng lại cho sư phụ!”
Cô gái đang định xù lông, thế nhưng Thu Lam đã ngắt lời cô ả, ả không can tâm chỉ hừ một tiếng, sau đó không nói gì.
Hàn Tuyết nhận lấy viên thuốc rồi đưa vào trong tay Hàn Tại Dần: “Bố, uống đi, cô ta muốn giết chúng ta thì đơn giản lắm, nên không cần phải dùng tới thủ đoạn này”.
“Tiểu Tuyết, không cần, bố có thể cầm cự được...”, Hàn Tại Dần lo lắng, vì uống viên thuốc này rồi, cũng đồng nghĩa với việc Hàn Tuyết phải đi cùng Thu Lam.
“Bố, còn không uống bố sẽ không trụ được nữa đâu, cả ba chúng ta không ai giữ được mạng, bố cứ uống đi!”
Hàn Tuyết kiên quyết nói, vừa rồi trong lúc Thu Lam nói ra ba chữ không khách khí, Hàn Tuyết đã nhìn ra sát ý trong đôi mắt lạnh lẽo của cô ta.
Trực giác của cô mách bảo, nếu như cô còn kiên quyết không đi, Thu Lam có thể sẽ làm căng lên, mà cả Hàn Tại Dần và Hàn Tử Di đều không chịu được những đòn tấn công của cô ta.
Cô cũng không còn lựa chọn nào khác!
“Lề mà lề mề!”
Thu Lam mất kiên nhẫn, tung ra một luồng khí kình, Kim Sang Dược liền bay vào trong miệng ông ta, sau đó rơi xuống bụng.
“Được rồi, thuốc cũng uống rồi, bây giờ đi cùng chúng tôi”, Thu Lam nhìn Hàn Tuyết lãnh đạm nói.
“Tôi gọi cuộc điện thoại, rất nhanh, ba phút thôi!”
Hàn Tuyết cũng mặc kệ Thu Lam có đồng ý hay không, liền lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Phàm.
Thế nhưng, điện thoại luôn vang lên thông báo máy bận, và không có ai nhấc máy, Hàn Tuyết không cam tâm, lại gọi thêm mấy cuộc nữa nhưng vẫn không có ai nghe.