“Được, con hãy xử lý chuyện này, nhớ là không được hạ thấp mình quá, mặc dù nhà họ Âu Dương rất lớn mạnh nhưng ở đây là thủ đô, không cần phải khom lưng quỳ gối!”, Lâm Bắc Nhạc ghì giọng nói.
Là một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, mặc dù là gia tộc chủ yếu tập trung vào chuyện làm ăn nhưng thế lực đằng sau bọn họ lại là nhân vật sừng sỏ của giới võ đạo.
Dù cho bây giờ không còn liên lạc nhiều nữa nhưng nhà họ Lâm cũng có sự kiêu ngạo của nhà họ Lâm.
“Con biết rồi ạ”, Lâm Hồng Dương dẫn theo mấy tay chân của nhà họ Lâm rời khỏi đó.
Nửa tiếng sau, đám người của Lâm Hồng Dương đã xuất hiện ở biệt thự vườn của bọn người Âu Dương Đạo Vĩ.
“Chỗ này đã được thuê trọn rồi, về đi!”
Bọn họ bị hai người đàn ông ngăn lại, hai người đó nói tiếng phổ thông nhưng lại có chút lơ lớ giọng thành phố Côn Minh.
“Tôi là nhị đương gia của nhà họ Lâm ở thủ đô, Lâm Hồng Dương, lần này tôi đến đây là muốn bàn chuyện hợp tác với trưởng lão của nhà họ Âu Dương”, Lâm Hồng Dương liền nói rõ mục đích của mình.
“Các người là nhà họ Lâm của thủ đô sao?”
Hai người đàn ông đó lập tức cảnh giác, đối phương có thể nói ra thân phận của bọn họ ngay là chuyện rất không bình thường, vì hành tung lần này của bọn họ rất bí mật.
“Không sai, nhà họ Diệp ở thủ đô là kẻ địch không đội trời chung của chúng tôi. Bố của Diệp Phàm đã giết anh trai tôi, chắc người anh em đã hiểu rồi chứ?”, Lâm Hồng Dương mỉm cười và nói.
“Các người hãy đợi một lát, để tôi vào trong thông báo trước!”. Người đàn ông quay thân, đi vào trong thông báo.
Một lúc sau, anh ta quay lại và nói: “Các người hãy đi theo tôi nào!”
Lâm Hồng Dương đi theo vào thì nhìn thấy Âu Dương Đạo Vĩ đang ở trong phòng khách.
“Nhà họ Lâm các người muốn hợp tác với chúng tôi sao?”, Âu Dương Đạo Vĩ nhìn thấy Lâm Hồng Dương thì không hề đứng dậy chào đón mà dùng khí thế cực lớn trấn áp Lâm Hồng Dương.
Lâm Hồng Dương liền cảm thấy bước chân mình nặng trĩu, cơ thể đột ngột dừng lại nhưng mọi thứ đã nhanh chóng biến mất hoàn toàn.
Đám người ông ta dẫn theo ở phía sau khẽ hừm lên một tiếng, một luồng khí thế tương tự bộc phát ra, tấn công về phía trước mặt của Lâm Hồng Dương.
Ầm!
Một tiếng sấm vang lên, Lâm Hồng Dương chắn ở phía trước, ông ta hơi chao đảo rồi mỉm cười và nói: “Ông Âu Dương, chúng tôi đến đây với thành ý, tôi tin các người rất cần tìm hiểu về thực lực của nhà họ Diệp như thế nào.”
“Vậy sao?”
Âu Dương Đạo Vĩ không tỏ rõ thái độ, thậm chí còn nói với giọng điệu hơi xem thường: “Mặc dù nhà Âu Dương tôi không ở thủ đô nhưng cái gọi là bốn gia tộc lớn đó của các người chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi!”
“Ha ha ha…”
Lâm Hồng Dương cười lớn rồi nói: “Tục ngữ nói phép vua thua lệ làng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhà họ Diệp không đơn giản như ông Âu Dương đã nghĩ vậy đâu”.