“Câm miệng cho tao, mày không thấy ở đây có người bệnh à?”, Diệp Phàm nhìn Tào Hổ lạnh lùng nói. “Con mẹ mày là…” Đang nói dở thì Tào Hổ lập tức im bặt, hắn ta nhác thấy Linh Hồ Uyển Nhi đứng sau Diệp Phàm, trái tim đập mạnh liên hồi. Đẹp, thật sự là quá đẹp, Linh Hồ Uyển Nhi là cô gái đẹp nhất mà hắn ta từng gặp, không có người thứ hai. Diệp Phàm nhíu chặt mày, anh rất không vui khi thấy ánh mắt đó của Tào Hổ. Anh bước sang bên một bước, hoàn toàn che hết thân hình của Linh Hồ Uyển Nhi, lạnh lùng nói: “Có gì thì nói, không thì cút mau!” “Cút mau?” Tào Hổ lắc mạnh đầu, chỉ vào mũi mình: “Con mẹ mày biết tao là ai không?” “Tao cho mày biết, trong vòng mười giây cút ra khỏi phòng bệnh này, nếu không thì không về được nữa đâu!”, Diệp Phàm gằn giọng. “Mẹ chứ, mày là cái thá gì…” Tào Hổ tức tối chửi, phẩy tay: “Lôi Tử, đánh gãy chân nó, nhớ không được làm thương người đẹp của tao”. Soạt! Tào Hổ vừa dứt lời, Lôi Tử đã nhảy tới, dáng người gã ta không cao, nhưng nhìn rất đô con, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh. Vừa nhìn là biết có luyện võ, Lôi Tử xông vào Diệp Phàm, khóe miệng Diệp Phàm cong lên nụ cười lạnh như băng. Bịch! Diệp Phàm cũng chuyển người, trực tiếp giơ tay đánh một đòn Trích Tinh Thủ vào đầu Lôi Tử. Lôi Tử lập tức cảm nhận được hiểm nguy, nhưng lúc này đã không thể tránh được nữa, chỉ có thể tung quyền đấm vào nắm đấm Diệp Phàm. Bịch!