Từ sau khi họ biết được tin Diệp Phàm gây náo loạn nhà Âu Dương, Diệp Chấn Hà đã bắt đầu chuẩn bị làm sao để đối phó khi nhà Âu Dương đến trả thù.
Cho nên căn bản bọn họ không cố ý đi thu thập tin tức, binh đến tướng chặn nước lên đất ngăn, làm tốt công tác chuẩn bị, kết quả có ra sao cũng nghe theo ông trời.
“Chiếu tướng!”, Diệp Chấn Hà hạ cờ bật cười ha hả.
“Phục…”
Lúc này, một người đàn ông chạy vào: “Ông chủ, quản gia, nhà họ Lâm đang tiến tới nhà họ Diệp chúng ta, có một nhóm người chỉ còn cách nhà họ Diệp một cây số nữa thôi”.
“Đến rồi sao?”
Diệp Chấn Hà đứng dậy, khí thế mạnh mẽ từ người ông cụ tản phát ra.
“Bày trận đón địch, cho bọn chúng có đường đến hết lối về luôn!”
Bên ngoài nhà họ Diệp, ba mươi người nhà họ Lâm đã tới vị trí hai bên giao hẹn, không đến hai phút sau nhà Âu Dương cũng tới nơi.
“Ông hai, quả nhiên nhà Âu Dương bọn họ giở trò quỷ”.
Trong xe, một người đàn ông trông thấy nhà Âu Dương có ba xe tới, cười gằn nói.
“Hừ, rốt cuộc vẫn là gừng càng già càng cay, quả đúng nhà Âu Dương định chơi đểu”, Lâm Hồng Dương cười khẩy.
Lâm Hồng Dương mở cửa xe bước xuống, đồng thời Âu Dương Nghị cũng từ trên xe đi xuống.
“Ông Lâm…”, Âu Dương Nghị giơ tay bắt tay với Lâm Hồng Dương.
“Ông Âu Dương, các ông đến có chút người thế, sợ là không đủ để phá tan nhà họ Diệp đâu!”, Lâm Hồng Hải cười lạnh, nói đầy ẩn ý.
“Ha ha ha, đây là đội tiên phong, ông Lâm, nhà họ Lâm các ông cũng đến có vài người như vậy, e rằng cũng không đủ rồi”, Âu Dương Nghị cười to.
“Thế sao, ha ha ha…”
Lâm Hồng Dương cũng cười, hai người đều ôm tính toán riêng.
“Chi bằng chúng ta đánh cược xem ai giết được nhiều người nhà họ Diệp hơn, ông thấy sao?”, Âu Dương Nghị cười nói.
“Thế thì tốt quá, vậy chúng ta cùng cược một ván!”
Lâm Hồng Dương buông tay Âu Dương Nghị ra, quay người đi về phía đội ngũ nhà họ Lâm, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lẽo.