Diệp Chấn Hà rống lên, hai mắt đều rơi lệ, trước thực lực tuyệt đối, chuẩn bị nhiều hơn, bố trí nhiều hơn cũng đều là tốn công vô ích.
Nghiền nát, Âu Dương Đạo Vĩ- chỉ một người bán bộ tông sư mà đã tạo thành tình hình áp đảo hoàn toàn.
“Ông nội của Diệp Phàm, phải chăng ông rất tức giận, rất muốn giết tôi, rất mong muốn nhà họ Âu Dương chúng tôi bị hủy diệt?”, Âu Dương Đạo Vĩ rống lên, một chân ông ta đá vào ngực Diệp Chấn Hà, lúc này toàn thân Diệp Chấn Hà đều bị thương, căn bản không thể né tránh được cú đá này.
Răng rắc!
Một cú đá này khiến xương ngực của Diệp Chấn Hà đều bị vỡ vụn! Chỉ nghe một tiếng rên rỉ vang lên, cả người Diệp Chấn Hà đã bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, cả người đẫm máu, thê thảm không dám nhìn!
"Rất đau sao?"
Âu Dương Đạo Vĩ, nhìn Diệp Chấn Hà cả người thê thảm hét lên: "Đây là những gì Diệp Phàm lúc trước đã làm với nhà họ Âu Dương tôi, nó dẫn người đến giết 237 người nhà họ Âu Dương, làm bị thương 509 người, thương vong ba trưởng lão, thả tù nhân của nhà họ Âu Dương tôi, món nợ này đều phải tính lên người nhà họ Diệp ông, một đồng cũng không thể thiếu!”
Âu Dương Đạo Vĩ tức giận ngập trời, thả mấy lão dưới trướng của Âu Dương Thiên Hồng thôi thì còn có thể chấp nhận, thả hai người Ma La và Nam Cung Lăng ra chẳng khác nào thả hai thanh kiếm treo trên đỉnh đầu của nhà họ Âu Dương.
Thanh kiếm có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hai người này lúc toàn thắng không hề yếu kém hơn sự tồn tại của ông ta, đặc biệt là Nam Cung Lăng, dưới trạng thái toàn thịnh, đến Âu Dương Thái Hồng cũng phải kiêng kị người này!
Thâm thù đại hận như vậy, nếu phá hủy hết nhà họ Diệp thì cũng không quá. Âu Dương Đạo Vĩ mang theo căm giận ngút trời, tiếp tục đến gần Diệp Chấn Hà.
"Anh..."
Diệp Hiền đang lăn lộn ở bên kia hét lên, ông ta cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, vươn tay lấy một viên thuốc từ trong túi ra, cho vào miệng.
Khí tức vốn yếu ớt đột nhiên bốc lên, lúc này trên khuôn mặt tái nhợt đột nhiên hiện lên một vệt đỏ bừng kỳ lạ.
Diệp Chấn Hà nhìn sang, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Diệp Hiền, mẹ nó dừng lại cho ông, dừng lại…”
Diệp Chấn Hà gầm lên, khí thế trên người Diệp Hiền càng ngày càng mạnh: “Anh, em là một kẻ ăn mày, anh cho em cơm ăn, cho em một cái tên, cho em luyện võ, cho em làm đại quản gia nhà họ Diệp, Diệp Hiền em không có gì để báo đáp! "
Diệp Hiền gầm lên, khí tức trên người ông ta đạt đến đỉnh điểm, Âu Dương Đạo Vĩ bước về phía trước sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Nội kình nghịch lưu, tên điên ông muốn tự nổ tung!”
"Ha ha ha, chết cho tôi..."
Diệp Hiền cười lớn, đan điền của ông ta trực tiếp bị phá vỡ, cả người lao về phía Âu Dương Đạo Vĩ với tốc độ cực nhanh.