Phá Quân Mệnh

Chương 1692



Rầm!  

Nổ rồi!  

Âu Dương Nghị nổ tan tành, từ giữa người bị phân thành hai nửa, máu thịt bắn ra xung quanh như xối xả.  

Thảm, thê thảm quá!  

“Ha ha ha…”  

Diệp Phàm bật cười lớn, tiếng cười khiến người khác khó chịu: “Lão già Âu Dương, giết chết trưởng lão của chính gia tộc mình, cảm thấy rất sảng khoái đúng không?”  

Ha ha ha…  

Nói xong, Diệp Phàm lại vang lên tràng cười, khắp mặt Âu Dương Đạo Vĩ bắn đầy máu nóng, đó là máu của Âu Dương Nghị.  

“A!”  

Âu Dương Đạo Vĩ hét khản cổ: “Diệp Phàm, hôm nay dù Âu Dương Đạo Vĩ tao chết ở đây cũng phải giết mày bằng được!”  

Điên rồi, Âu Dương Đạo Vĩ tức đến phát điên, cho dù Diệp Phàm giết chết Âu Dương Nghị cũng được, nhưng lại để Âu Dương Nghị chết dưới đao của ông ta, lại còn bị phân thành hai nửa!  

“Lão già, chúng ta từ từ chơi!”  

Nói rồi, Diệp Phàm quay người đi, hướng về một trưởng lão khác của nhà Âu Dương – Âu Dương Thác Mộc!

Mục đích của Diệp Phàm rất đơn giản, anh muốn giết hết bốn trưởng lão mà nhà Âu Dương đưa tới!  

Âu Dương Thác Mộc là một người rất kín tiếng, từ khi vào nhà họ Diệp chỉ âm thầm giết người, ông ta không có thù oán gì với nhà họ Diệp.  

Cho dù trước đó Diệp Phàm gây náo loạn ở nhà Âu Dương, Âu Dương Thác Mộc cũng chỉ có sát ý với Diệp Phàm, chứ không hề có ý muốn tiêu diệt nhà họ Diệp.  

Nhưng, Diệp Phàm không cần biết những điều đó, các trưởng lão nhà Âu Dương đã gây tổn hại rất lớn tới nhà họ Diệp rồi.  

“Đồ khốn khiếp!”  

Âu Dương Đạo Vĩ phẫn nộ gầm lên, ông ta nhìn thấu mục đích của Diệp Phàm, lập tức đuổi theo Diệp Phàm.  

Nhưng tốc độ của Diệp Phàm rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Âu Dương Thác Mộc.  

Truy Hồn Đoạt Mệnh!  

Đao vung lên một đường cong chém tới, đao khí vô song từ đao Hoàng Tuyền phát ra.  

Sắc mặt Âu Dương Thác Mộc cực kỳ u ám, tay cầm đao cắt qua, cương khí bao bọc lấy ông ta.  

Xoẹt!  

Tiếng kêu như chọc vào bóng da vang lên, đao thế của Diệp Phàm khó mà ngăn lại trực tiếp phá tan tuyến phòng ngự của Âu Dương Thác Mộc.  

“Đao thế, sao có thể?”  

Âu Dương Thác Mộc kinh hô, chỉ biết nâng trường đao trong tay lên để chặn lại.  

Rầm!  

Âu Dương Thác Mộc bị đánh bật ra sau, đao của ông ta nứt một đường, suýt nữa gãy đôi.  

“Phụt!”  

Sau khi ngã ra đất, ông ta há miệng phun ra ngụm máu, khí thế trên người trong chốc lát yếu đi không ít.