Một số người không nhịn được mà hét lên, bốn người chết trong tay Diệp Phàm, khiến Âu Dương Đạo Vĩ nổi cơn thịnh nộ.
“Diệp Phàm, đây không phải sức mạnh của mày, mày cướp sức mạnh của người khác!”
Âu Dương Đạo Vĩ rống lên, ông ta cảm thấy sức mạnh mà Diệp Phàm đánh ra rất đặc biệt.
Rất cường mạnh, nhưng lại rối loạn, nếu là sức mạnh của mình Diệp Phàm thì sẽ không rối loạn như vậy.
“Có phải sức mạnh của tôi không, không đến lượt ông quan tâm, vẫn nên suy nghĩ xem mình sẽ chết như nào đi!”
Giết chết bốn trưởng lão, ý thù địch trong Diệp Phàm không hề tiêu bớt, ngược lại càng nồng đậm thêm, nhìn thấy Âu Dương Đạo Vĩ liền lộ ra oán hận đến tột cùng.
“Ha ha ha…”
Cảm thấy oán hận trên người Diệp Phàm, đột nhiên Âu Dương Đạo Vĩ thấy sởn gai ốc.
“Diệp Phàm, mày không có tư cách oán hận tao, nếu không phải mày gây loạn ở nhà Âu Dương, nhà họ Diệp của mày sẽ không bị như vậy, cho nên mẹ của mày chính là chết vì mày!”
“Ha ha ha… chết vì tôi sao?”
Diệp Phàm như một kẻ đã lên cơn điên: “Mẹ của tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, các người lại dùng cách đánh lén, các người đáng chết, nhà Âu Dương đáng bị tiêu diệt!”
Sức mạnh vô song bộc phát ra ngoài, Diệp Phàm cảm thấy bản thân gần như nổ tung, anh chém đao Hoàng Tuyền vào Âu Dương Đạo Vĩ.
“Không biết tự lượng sức!”
Cảm thấy sức mạnh trong người Diệp Phàm vô cùng kỳ quái, Âu Dương Đạo Vĩ thấy rất tự tin.
Rầm!
Hai người lao vào nhau, tốc độ ra đòn quá nhanh, khí kình không ngừng bạo phát, khung cảnh trở nên mơ hồ.