Phá Quân Mệnh

Chương 261



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thượng Quan Diên vũ nghiêm nghị hứa hẹn, nhưng trong lòng hắn ta lại không ngừng chế nhạo.  

Lẽ nào hắn ta tự bắt chính mình sao?  

Ai có thể biết được, hắn ta chính là hung thủ đứng phía sau, còn Diệp Phàm chỉ là đồng phạm giúp hắn ta thực hiện mà thôi.

Advertisement

Một khi cỗ máy khổng lồ như gia tộc Thượng Quan vận hành thì sẽ không ngừng lại.  

Sau khi số tiền thưởng một trăm triệu được đưa ra, mọi người đều xôn xao, không khỏi than thở nhà họ Thượng Quan giàu có thật sự.  

Advertisement

Cùng lúc đó, một nhà nghỉ lâu năm ở cạnh một trại trẻ mồ côi ở vùng ngoại ô thành phố Cảng.  

Hôm nay có một nhóm người đến nhà nghỉ trước giờ vẫn luôn vắng khách khiến ông chủ nhà nghỉ vui mừng cười không khép miệng.  

“Lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận, lệnh của gia chủ là nếu có thế bắt sống thì cứ cố gắng bắt sống, không được thì cứ giết!”  

“Yên tâm đi, tôi biết Hoa Hạ có rất nhiều nhân tài kiệt xuất sống ẩn dật nhưng đó là một người trẻ tuổi, cậu ta có mạnh thế nào thì có thể mạnh hơn Cúc Nhẫn cấp A của chúng ta sao?”  

Ánh mắt người đàn ông có râu dưới mũi dữ tợn như rắn độc, ông ta lại xem thường mấy lời của người kia.  

“Hừ, tôi đã cảnh cáo, hậu quả của sự bất cẩn là cái chết!”, người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, cũng mặc kệ Kato Kameda.  

“Người Hoa Hạ, rất mong gặp được anh…”, Kato Kameda vuốt bộ râu của mình, âm trầm nói.  

“Được rồi, anh mau cút đi”.  

Theo yêu cầu của Diệp Phàm, Hoắc Thanh Thanh dẫn anh đến bệnh viện Nhân dân Số một của thành phố Cảng.  

Hôm qua, Diệp Phàm đã cứu được một ông lão ở gần siêu thị, nhưng đó chỉ tạm thời ổn định tình trạng vết thương cho ông lão. Hôm nay anh đến để chữa trị lần thứ hai, nếu không có thể sẽ để lại di chứng.  

Ông lão đó từng xông pha ra chiến trường, từng vác súng trên vai để bảo vệ đất nước nên Diệp Phàm rất kính trọng đối phương.  

Vậy nên Diệp Phàm rất để tâm đến bệnh tình của ông.  

“Mắt của tôi…”, Diệp Phàm chỉ vào mắt mình tức giận nói.  

“Sao vậy, hay là đấm một cái?”  

“Có lẽ đối xứng sẽ dễ nhìn hơn một chút…”  

Nói rồi, Hoắc Thanh Thanh siết chặt nắm đấm đập vào mắt trái Diệp Phàm làm anh giật mình, vội vàng mở cửa chạy xuống.  

“Phụt, đồ nhát gan…”, Hoắc Thanh Thanh bật cười rồi khởi động xe lái đi.  

Diệp Phàm vào bệnh viện hỏi thăm một chút thì mới biết phòng bệnh của ông lão ở đâu, anh nhanh chóng đi qua đó.  

“Diệp Phàm…”