Phá Quân Mệnh

Chương 262



Đây là phòng bệnh cao cấp, viện phí một ngày lên đến mấy ngàn tệ, chẳng trách Diệp Phàm tìm một vòng thì mới tìm được nơi này.  

“Anh đường xa mệt nhọc đến đây để làm gì?”, Lục Tĩnh Tiêu hỏi.  

Advertisement

Diệp Phàm nhìn mình một lúc, thầm cảm thấy cạn lời.  

Anh bảo Hoắc Thanh Thanh đến đưa mình qua đây luôn nên cũng không thay đồ hay tắm táp. Quần áo anh bị đạn làm rách hết, cả người toàn là bùn cát, quan trọng hơn là quầng thâm đen ở mắt phải.  

Advertisement

Quả nhiên Lục Tĩnh Tiêu che miệng cười khúc khích khi nhìn thấy quầng mắt thâm đen của anh.  

“Anh đánh nhau với người ta đấy à?”, Lục Tĩnh Tiêu buồn cười nói.  

“Khụ khụ, gần như là vậy, trước tiên không nói cái này…”  

“Cô làm gì ở đây?”, Diệp Phàm hỏi.  

“Ông nội tôi bị bệnh, tôi đến chăm sóc và trò chuyện với ông…”  

“Chị Tiêu, ai vậy…”  

Đúng lúc này, bên trong vang lên giọng nói trong trẻo. Ánh mắt Diệp Phàm lóe sáng, đây chẳng phải là giọng của cô gái xinh đẹp ngày hôm qua sao?  

Lúc anh còn sững sờ thì chủ nhân của giọng nói đó đã đi đến. Nhìn thấy Diệp Phàm, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc: “Anh Diệp, anh đến rồi, anh mau vào đi…”  

“Chị Tiêu, anh ấy chính là anh Diệp hôm qua đã cứu ông nội đấy, em giới thiệu anh ta cho chị…”  

“Không cần, bọn chị là người quen, anh ta từng cứu chị”.  

Lục Tĩnh Tiêu lên tiếng giải thích, cô gái xinh đẹp càng kính trọng Diệp Phàm hơn, thậm chí trong đôi mắt to đó còn hiện lên tia sùng bái.  

Y thuật cao siêu, võ công cũng giỏi như vậy quả là y võ song toàn, phải biết rằng trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mộng hoàng tử cưỡi ngựa trắng của riêng mình.  

Chỉ là khi nhìn thấy quầng thâm đen bên mắt phải của Diệp Phàm, cô ta không khỏi bật cười nhưng dường như cảm thấy cười cợt không đúng với ân nhân cứu mạng ông nội mình, sắc mặt cô ta đỏ bừng trông rất dễ thương!  

Diệp Phàm cũng lắc đầu khẽ cười, thế giới có vẻ rất rộng lớn nhưng thật ra lại rất nhỏ bé.  

Diệp Phàm đi theo hai cô gái vào phòng bệnh, anh cũng biết tên cô gái kia là Lục Thi Nhu, là con gái chú ba của Lục Tĩnh Tiêu.  

“Ông nội, anh Diệp đã cứu ông ngày hôm qua đến rồi…”, đi đến cạnh giường, Lục Thi Nhu nói với ông lão nằm trên giường.