*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không phải, chú Diệp, cháu không cướp, cháu nhất thời lỡ lời chú đừng để ý”.
Lý Trường Tiếu vội vàng nói, lại bảo mấy người đàn ông tránh ra, cô gái bị dọa sợ phát khóc, nước mắt tí tách rơi xuống.
Cô ta hối hận chết đi thôi, sau này có đánh chết cô cũng không dám đi hóng chuyện thiên hạ nữa.
Advertisement
“Không phải, cô đừng khóc mà, tôi chỉ mời cô bữa cơm thôi mà?”
“Có phải ăn thịt cô đâu chứ?”
Advertisement
Cô gái vẫn khóc không ngừng, Lý Trường Tiếu vừa gấp gáp lại vừa thương xót, sợ người ta sẽ hiểu nhầm anh ta thành kẻ xấu gì đó.
Đám đông đã cạn lời từ lâu, diễn biến của kịch bản này hình như hơi sai sai.
Cậu chủ Lý à, không phải anh đến đánh người sao, cuối cùng lại làm cái trò yêu từ cái nhìn đầu tiên gì chứ, tiện đường xem mắt luôn à?
“Tiểu Tuyết, hay là em nói gì đi?”, Diệp Phàm nhướn mày ra hiệu với Hàn Tuyết.
Lý Trường Tiếu này phỏng chừng thật sự thích cô gái kia rồi, bộ dạng vội vàng giải thích kia không giống như giả vờ.
“Xem trò vui…”, Hàn Tuyết trợn mắt với anh, nhưng vẫn bước đến, nhỡ Lý Trường Tiếu nghiêm túc thật, tác thành được một đôi uyên ương cũng là chuyện tốt.
“Cô bé, đừng khóc, cậu ta không dám làm gì em đâu”, Hàn Tuyết đưa cho cô gái một tờ giấy lau nước mắt.
Lý Trường Tiếu theo đó gật đầu: “Đúng vậy, thím Diệp nói đúng đấy, tôi chỉ định mời cô ăn cơm, sợ tôi làm gì chứ?
“Tôi cũng đâu phải người xấu!”
Cô gái ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Lý Trường Tiếu, vậy mấy người áo đen cao to lực lưỡng kia để trang trí à?
“Cô gái, cô tên là gì?”, Hàn Tuyết hỏi.
“Tôi tên là Hà Mục Linh!”, có Hàn Tuyết ở bên cạnh, cô gái không còn sợ như trước nữa.
“Hay, thực sự quá hay, tên đẹp lắm..”, Lý Trường Tiếu hét lớn, biết được tên của cô gái khiến hắn ta vui mừng ra mặt.
“Bịch”
Diệp Phàm lại đá hắn một cái: “Đứng đắn chút đi, ồn ào quá!”
Lý Trường Tiếu xoa xoa mông, đưa tay làm một động tác rất lịch thiệp: “Cô Hà Mục Linh, tôi trân trọng kính mời cô cùng dùng bữa tối với tôi!”
Là cháu trai của Lý Thế Hằng, cũng là sinh viên có thành tích cao của đại học thành phố Cảng, tuy rằng bỏ dở giữa chừng để lăn lộn trường đời, nhưng những lễ nghi của giới thượng lưu hắn vẫn nắm rất vững.
Nhìn Lý Trường Tiếu từ “cầm thú” biến thành quý ông trong tích tắc, không chỉ đám đông mà ngay cả Hà Mục Linh cũng ngẩn ra.
“Khụ khụ”.
Diệp Phàm ho khan vài tiếng, nói: “Cô Hà, hay là cô cho tên nhóc này một cơ hội cùng đi ăn tối với cô, tôi đảm bảo dù kết quả ra sao, nó cũng không dám làm gì cô đâu”.