*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có chuyến bay, trừ phi là có công văn tạm thời đưa lên mới được mở tuyến, nhưng cho dù dùng quan hệ cũng mất thời gian, Diệp Phàm không đợi được nữa.
Advertisement
Trong đầu Âu Dương Ngọc Quân lóe lên một suy nghĩ, nói: “Anh Phàm, anh thấy đi ô tô thì sao?”
Diệp Phàm cười ảo não: “1100km, xe gì cũng không kịp đâu…”
Advertisement
“Vậy xe Bugatti có tốc độ 520km/h thì sao? Chắc chắn đến nơi trong hơn hai tiếng!”
Âu Dương Ngọc Quân nói xong liền rút điện thoại của mình ra, gõ một dãy số điện thoại.
“Không cần biết mày là ai, nếu không cho tao một lý do thuyết phục thì dù chạy đến chân trời cuối đất tao cũng giết chết mày!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đằng đằng sát khí, hiển nhiên là ban đêm bị gọi tỉnh khiến hắn ta rất phẫn nộ.
“Tôi là Âu Dương Ngọc Quân!”
Âu Dương Ngọc Quân chỉ nói một câu đơn giản.
Người đàn ông ở đầu dây kia nổi giận, mở miệng mắng lớn: “Mẹ nó tao thèm vào quan tâm mày là Âu Dương…Đậu má, anh Quân, cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi, em nhớ anh lắm, khi anh mới đưa em…”
“Im mồm!”
Nghe đối phương nói ba lăng nhăng, mặt Âu Dương Ngọc Quân sầm xuống: “Mang cho tôi mượn chiếc Bugatti cậu đã độ, để tôi gửi địa chỉ cho cậu, chúng ta đến đó gặp nhau, nhớ đổ đầy xăng đấy!”
Nói xong Âu Dương Ngọc Quân liền gửi tên tuyến đường cho người kia, lại vào cuộc trò chuyện, mở định vị của hai bên lên.
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông đẹp trai mừng rỡ hét lớn, đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra, chụp lấy túm chìa khóa to trên bàn rồi chạy như bay ra ngoài.
Trong hầm để xe có hơn ba mươi chiếc xe các loại, chiếc rẻ nhất cũng là Porsche 911, thậm chí bên trong góc còn có một máy bơm xăng tự động.
Chiếc Bugatti màu xanh lửa sau khi được bơm đầy xăng, giống như con báo săn lao từ hầm xe ra!