Phá Quân Mệnh

Chương 55: Thái Độ





Diệp Phàm không để lại phương thức liên lạc, nhưng nếu sếp Thẩm muốn tìm anh thì chắc chắn sẽ tìm ra thôi.
Sếp Thẩm dẫn người đi, đồng thời còn lôi cả Vu Quảng Lương đi, mặc cho ông ta kêu oai oái, Diệp Phàm chẳng hề quay đầu lại, cứ thế đi vào nhà Vu Hân Tuệ.
Lúc anh lên tầng và sắp tới cửa nhà Vu Hân Tuệ.

"tạch" một tiếng, cánh cửa mở ra, đôi mắt Vu Hân Tuệ ngấn lệ, cô ta cắn chặt môi, cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm!
Ánh nhìn chăm chú ấy khiến Diệp Phàm nghĩ đến một chuyện, chắc không phải Vu Hân Tuệ thÍch anh rồi đấy chứ?
Có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chuẩn, và đàn ông cũng thế.
“Cô Vu, đã giải quyết cả rồi, không cần lo lắng nữa", Diệp Phàm lên tiếng khiến Vu Hân Tuệ giật mình, khuôn mặt cô ta ửng đỏ, cảm giác xấu hổ không thể che lấp được.
Vừa rối lúc tựa vào cửa, cô ta bỗng muốn nhào vào lòng Diệp Phàm.
Trời ạ! Diệp Phàm là chồng của bạn tốt của cô ta, hơn nữa cô ta cũng mới gặp Diệp Phàm hai lần mà thôi.
Thời khắc ấy, Vu Hân Tuệ cảm thấy mình thật trơ trẽn, cô ta không nên có suy nghĩ như thế.
Vào nhà, Diệp Phàm thấy Hàn Tuyết đang trò chuyện với bà Vu.

Nhìn thấy Diệp Phàm bước vào, bà Vu vội vàng đứng lên, dè dặt cúi đầu cảm ơn Diệp Phàm.

Tuy rằng chỉ là nông dân, nhưng bà Vu biết phải có lòng cảm ơn, không hề chanh chua như Lưu Tú Cầm.
Nhìn thấy Diệp Phàm an toàn trở lại, Hàn Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Diệp Phàm, anh uống chén nước đi Vu Hân Tuệ rót một cốc nước sôi để nguội cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm uống cạn sạch rồi nói: "Em trai cô đâu? Tôi biết sơ qua về y thuật, chưa biết chừng có thể khám cho cậu ấy".
"Cái gì?", Vu Hận Tuệ lập tức giật mình, cô ta hô lên ngạc nhiên "Anh còn biết y thuật ấy hả?"
"Biết đấy, anh ấy từng cứu một bé trai thoát chết”, không đợi Diệp Phàm lên tiếng, Hàn Tuyết đã nói ngay.
Càng ngày Hàn Tuyết càng tò mò, rốt cuộc Diệp Phàm có bao nhiêu tài năng đây?
Nghe nói Diệp Phàm biết chữa bệnh, bà Vu vội vàng đi tới, hai mẹ con dẫn Diệp Phàm vào một căn phòng nhỏ ở bên trong.
Trong phòng, một cậu thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi đang nằm trên gường, đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà, như thể bị liệt nửa người.
"Ngoài lúc phát bệnh ra thì chứng động kinh không hề ảnh hưởng tới việc đi lại, sao cậu ấy lại như vậy?" Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
"Haizz, chúng tôi đã tới rất nhiều bệnh viện rồi, lớn nhỏ đủ cả, nhưng chỉ có thể chữa trị theo các phương pháp thông thường.

Năm đó tiểu não của thằng bé bị tổn thương, ảnh hưởng tới cả tâm lý, là một năm rồi thằng bé chưa bước ra khỏi căn phòng này…”, bà Vu vừa nói vừa lau nước mắt, chỉ mong sao mình có thể chịu sự hành hạ ấy thay cho con trai.
Diệp Phàm tìm hiểu một vài thông tin nữa rồi bước tới lắc người Vu Thạc, thế nhưng Vu Thạc chỉ nhìn anh một cái, chẳng có một biểu cảm gì cả.
Sau một hồi kiểm tra, Diệp Phàm nói: "Tắc nghẽn máu lên não, dẫn đến kinh mạch không được lưu thông, hẳn là lúc trước não bộ bị thương quá nặng, cộng với việc bỏ lỡ khoảng thời gian chữa trị tốt nhất nên mới ngày một nghiêm trọng.

Nếu kéo dài thêm nữa thì não bộ sẽ tắc nghẽn hoàn toàn và dẫn đến bại não."
Diệp Phàm cố gắng dùng những ngôn từ dễ hiểu để biểu đạt mức độ nghiêm trọng của chuyện này, khiến bà Vụ và Vu Hân Tuệ sợ đến mức tái mét mặt mày.
"Bịch!"
Bà Vu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm rồi gào lên: "Cậu Diệp, xin cậu hãy cứu Tiểu Thạc, dù có bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được."
Diệp Phàm giật mình, anh không muốn nhận cái quỳ lạy này của bà Vu.
Đang định tới dìu bà ấy dậy thì Vu Hân Tuệ cũng quỳ xuống, cầu xin Diệp Phàm cứu em trai cô ta.
"Bác à, hai người cứ đứng lên trước đi, cô Vu là bạn tốt của Tiểu Tuyết, cháu sẽ giúp mà", Diệp Phàm vội vàng đỡ bà Vu dậy.
Bên kia, Hàn Tuyết cũng đỡ Vu Hân Tuệ dậy, nhưng lúc đứng lên, trong mắt Vu Hân Tuệ hiện lên nét ảm đạm.
Anh cứu Vu Thạc chỉ là bởi vì cô ta là bạn của Hàn Tuyết, thậm chí vẫn gọi cô ta là cô Vu.

Sau một hồi trò chuyện, Diệp Phàm và Hàn Tuyết không ở lại đó lâu, đứng lên rời khỏi đó!
Mẹ con bà Vu đưa Diệp Phàm và Hàn Tuyết xuống dưới, mãi cho đến khi bọn họ lên xe rời khỏi khu chung cư, bọn họ mới quay trở về.
Chỉ có điều Diệp Phàm đã lưu số của Vu Hân Tuệ lại, dù sao anh cũng phải rút thời gian rảnh rỗi chữa trị cho Vu Thạc mà.
Nào là anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn chữa bệnh cứu người, Hàn Tuyết đang ngối bên ghế phụ, khi nhìn sang Diệp Phàm, ánh mắt của cô thêm phần dịu dàng.
Mặc dù người anh cứu không phải cô, nhưng chính chồng có đã đi cứu người.
“Tiểu Tuyết, có phải em cảm thấy hình tượng chồng em bỗng trở lên cao lớn uy phong, khiến em không kiếm lòng được..”, Diệp Phàm vừa cười vừa nói.
Nghe vậy, Hàn Tuyết cong môi cười, nghiêm túc nhìn Diệp Phàm và nói: "Đúng thế...!mới là lạ."
"Anh vừa biết võ công, vừa biết y thuật, có nhiều tài năng như vậy, rốt cuộc anh có bối cảnh thế nào đây? Vì sao anh lại cam lòng chạy tới nhà họ Hàn ở rể?"
"Phải biết rằng ở Hoa Hạ, ở rể chẳng hay ho gì hết, hai năm trước anh còn vô tích sự đến thế " Hàn Tuyết bỗng hỏi, nụ cười như có như không.
Không phải cô tò mò, mà là một người đàn ông gần như xuất sắc ở mọi phương diện như thế chạy tới nhà họ Hàn ở rể, nếu không có mục đích gì thì ai mà tin nổi.

Diệp Phàm cười khổ, không biết phải trả lời thế nào.
Hai năm trước vô tích sự đến thế là bởi vì anh bị thương nặng, đắc tội với kẻ địch nguy hiểm nên không dám để lộ thân phận, nếu cứ cố tình ra vẻ ta đây thì có thể sẽ bị kẻ địch xử lý bất cứ lúc nào.
Còn vì sao lại tới ở rể thì càng phức tạp hơn, tóm lại là hiện giờ vẫn chưa thể nói được.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ rồi nói."Tiểu Tuyết, em là bông hoa trong giới kinh doanh của thành phố Cảng, không biết có bao nhiêu người chảy nước miếng khi nhìn thấy em, là đàn ông thì đương nhiên là anh cũng mê mẩn sắc đẹp của em, xin chết dưới chân em, tự nguyện tới ở rể..”.
"Lẻo mép..”, những lời đường mật bao giờ cũng có tác dụng, Diệp Phàm tâng bốc cô như vậy khiến Hàn Tuyết không giấu nổi nụ cười.
Mặc dù biết anh đang đánh trống lảng, nhưng Hàn Tuyết cũng không hỏi thêm nữa.


Trên người Diệp Phàm có rất nhiều bí mật, nhưng anh tốt với cô, như thế là đủ rồi.
Chỉ có điều không biết bao giờ mẹ có mới thay đổi cái nhìn với Diệp Phàm, chuyện này khiến cô hơi đau đầu.
Sau khi đưa Hàn Tuyết về công ty, Diệp Phàm lái xe rời đi.

Hôm qua, anh hứa sẽ cho Hàn Tuyết một triệu để Lưu Tú Cầm mua xe, bây giờ phải đi lấy tiền.
Lái đến bãi đỗ xe và dừng lại, Diệp Phàm lấy một tấm thẻ sút mẻ ra khỏi túi, ngẫm nghĩ một lát, sau đó anh cười và đi xuống xe.
Đã ba năm rồi anh chưa dùng đến tấm thẻ này.
Diệp Phàm không lấy số mà tới quầy chăm sóc khách hàng, cười nói: “Tôi muốn lấy tiền, làm phiền mở dịch vụ VIP cho tôi”.
Vừa nói, Diệc Phàm vừa đưa tấm thẻ của mình ra.

Một nhân viên ở quầy chăm sóc khách hàng nhìn tấm thẻ cũ ấy, cười nói "Thưa anh, thẻ này của anh không phải là thẻ VIP của ngân hàng chúng tôi, không thể mở dịch vụ VIP được, trừ khi anh đã hẹn trước".
"Cô là nhân viên mới à”, Diệp Phàm bỗng hỏi một câu chẳng mấy liên quan.
"Đúng thế, thưa anh, mời anh qua bân đó xếp hàng", trong mắt cô gái ấy hiện lên nét bất mãn, cô ta vươn tay bảo Diệp Phàm đi xếp hàng..