Phá Quân Mệnh

Chương 619



“Tên nhãi, đánh bại được đám phế vật này có phải là cảm thấy tự hào lắm đúng không?”.  

Thần Hồng khinh thường nhìn lướt qua một lượt người đàn ông vạm vỡ bị Diệp Phàm đánh gãy chân đang co quắp một bên.  

Sau đó, ông ta lại nói một cách rất tự nhiên: “8 tuổi tôi tập võ, đông lạnh hạ nóng, thế mà đã qua được 36 năm rồi”.   

“Đã từng giao chiến với các môn phái võ học lớn như Thiếu Lâm Tự, Tam Thanh Sơn, Long Hổ Sơn. Từng so võ với các đại sư, tất cả các võ quán lớn của Bắc Kinh thấy tôi đều phải chào một tiếng thầy”.  

“Mười mấy năm qua tôi gặp qua không ít người điên, những người có thế khiến cho tôi tức giận không có mấy, hầu như kết cục của họ đều là tàn tật”.  

“Hôm nay, cậu thành công khiến cho tôi tức giận, cậu nói xem tôi nên xử lý cậu như thế nào?”  

Một câu nói khiến cho đám người kinh ngạc hết cả, họ biết Thẩm Quảng Binh ra giá cao để mời Thần Hồng về nhưng chưa ai thấy ông ta ra tay.  

Không ngờ ông ta lại đáng sợ như thế.  

Cũng ngay lúc này, một bóng người từ chỗ của một chi nhà họ Diệp lao ra, mang theo cả một luồng gió, nhìn qua thì là một cô gái chưa đến 16-17 tuổi.  

Theo sau cô gái đó còn có một người phụ nữ trung niên, bộ dạng vô cùng lo lắng.  

“Diệp Vi Vi, đứng lại cho mẹ, đây không phải chỗ con có thể tham gia được...”  

Người phụ nữ trung niên khiển trách, bà ta nắm lấy cánh tay cô gái rồi muốn kéo cô về.  

“Con không, dù bị đánh, con cũng muốn nói mấy câu”, cô gái tên Diệp Vi Vi hét lớn, cố gắng hất tay người phụ nữ kia ra, khuôn mặt của cô cũng đỏ hết cả lên.  

Người phụ nữ trung niên thở gấp, cho thấy bà ta vô cùng sợ hãi, chỉ muốn kéo Diệp Vi Vi quay lại.  

Nhưng cô gái lại rất cứng đầu, thậm chí còn nắm chặt lấy quần áo Diệp Phàm, không để cho mình bị kéo đi.  

“Em dâu, cứ để cho Vi Vi nói đi, em cứ yên tâm, không ai dám làm nó bị thương”, Chu Tình nói, sắc mặt người phụ nữ kia vô cùng khó coi, nhưng cũng không dám phản đối.  

Chu Tình ở nhà họ Diệp có rất có uy quyền, những người họ Diệp này, có thể nói đều đang dựa dẫm vào bà ta.  

“Anh là Diệp Phàm, tuy trước đây bị đuổi khỏi nhà, nhưng vẫn là anh trai cả của em, em không thể chỉ giương mắt nhìn, nên muốn giúp anh”, Diệp Vi Vi nói như pháo nổ với Diệp Phàm.  

Sau đó cô ta quay người, nhìn chằm chằm vào Thần Hồng: “Đây là chuyện nhà chúng tôi, một người ngoài như ông thì có tư cách gì mà tham dự vào, mau cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo sư huynh tôi đuổi ông ra”.  

Diệp Phàm bật cười, Thần Hồng cũng cười, rất nhiều người khác cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.  

Diệp Phàm cười là bởi vì cảm thấy Diệp Vi Vi vô cùng đáng yêu.  

Đám người Thần Hồng cười là vì chế nhạo.  

Chỉ có người phụ nữ khi nãy là sợ hãi không thôi, bà ta chạy lại giữ chặt Diệp Vi Vi: “Cô nhóc nhà con đi tìm chết à, nói linh tinh cái gì thế...”  

Sau đó, bà ta muốn xin lỗi Thần Hồng nhưng bị Diệp Vi Vi giữ lại.  

“Mẹ, con không nói linh tinh, con thực sự có sư huynh, anh ấy còn dạy cho con mấy chiêu rồi, nói là nếu gặp phải rắc rối thì sử dụng nó, người khác chắc chắn sẽ tin”.  

Để chứng minh thì Diệp Vi Vi đánh ra mấy chưởng, tất cả đều mềm mại không có chút lực sát thương nào, tư thế này lại càng gây cười hơn.