Diệp Phàm lấy ra một chiếc tai nghe, đeo vào tai anh: "Ngọc Quân, chuẩn bị xong chưa?"
“Hai người đi đến phía đông đuôi tàu!”, giọng nói của Âu Dương Ngọc Quân từ tai nghe truyền đến, bên cạnh có một chiếc ca nô, Âu Dương Ngọc Quân đứng ở mũi tàu, tìm vị trí thích hợp để bắn tên, treo thang dây lên.
Cùng lúc đó, trên một du thuyền giữa biển cả mênh mông, Lâm Thanh Đế ngồi trước màn hình giám sát, kích động hét lên: "Bắt đầu rồi, Diệp Phàm, hoan nghênh đến cuộc săn giết cuối cùng thuộc về mày, ha ha ha..."
Trên chiếc ca nô nhỏ đang kề sát du thuyền, Âu Dương Ngọc Quân cầm một cây nỏ, đuôi mũi tên buộc một bộ thang dây.
Cậu ta muốn treo thang dây lên tàu du lịch để hai người Diệp Phàm leo xuống dưới!
Sau khi rời khỏi du thuyền, Âu Dương Ngọc Quân liền lái chiếc ca nô, đây là biển chứ không phải đất liền, hơn nữa còn là ban đêm, vì vậy việc tìm du thuyền mất rất nhiều thời gian.
“Long Linh, sao rồi?”, Âu Dương Ngọc Quân hỏi.
“Sắp phá được rồi!”, tiếng Long Linh vang lên trong khoang thuyền.
Ở trước mặt Long Linh có một cô gái, miệng đang ngậm một cây kẹo mú t trong miệng, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trước mặt cô ấy còn có một cái máy tính xách tay.
Hiện giờ, hai tay của cô gái lướt như bay trên bàn phím, đây chính là thiên tài máy tính được Long Linh đặc biệt mời từ Ám Long Hoa Hạ tới để bẻ khóa hệ thống camera giám sát trên du thuyền.
Để thuận lợi cho việc trốn thoát, có thể nói Diệp Phàm đã lên một kế hoạch chu toàn nhất.
“Được rồi chị Linh Linh, em đã hack vào được rồi!”, cô gái vui vẻ nói.
Là một thiên tài máy tính, bẻ khóa các hệ thống giám sát là niềm hứng thú nhất của cô gái trẻ này.
“Diệp Phàm, có nghe thấy giọng của tôi không?”, Long Linh nói vào tai nghe.
Diệp Phàm ở trên chiếc du thuyền nghe thấy tiếng Long Linh từ tai nghe, anh lập tức trầm giọng nói: “Có thể nghe thấy, mau chỉ đường cho tôi đi, bây giờ loạn quá!”
“Đi về phía bên trái của anh, ở đó có một con đường, có thể đi tắt đến phía đông của du thuyền”, Long Linh nói.
Theo sự chỉ dẫn của Long Linh, Diệp Phàm nắm tay Hàn Tuyết, bước nhanh về phía bên trái.
“Thưa anh, thưa cô, hiện tại đang hỗn loạn, mời hai người đến sảnh chính, nhân viên an ninh trên thuyền sẽ bảo vệ hai người”, vừa đi được mấy bước, một nhân viên phục vụ đã ngăn họ lại.
“Cảm ơn, anh hãy thông báo cho những người khác đi!”, Diệp Phàm không dừng lại, kéo tay Hàn Tuyết tiếp tục đi, bỏ qua nhân viên phục vụ.
Đúng lúc đó, một nhát cắt lạnh lùng đâm vào sườn trái của Diệp Phàm.
Trong tai nghe của Diệp Phàm vang lên tiếng kêu của Long Linh, việc này quá bất ngờ và cô ta thể thấy rõ trên màn hình.
Hơn nữa, vì là ban đêm nên hệ thống giám sát trên boong tàu không được rõ ràng lắm.
Thế nhưng, phản ứng của Diệp Phàm rất nhanh, khi Long Linh kêu lên thì anh đã nhanh chóng kéo Hàn Tuyết tránh đi vài bước.
“Giết!”, người nhân viên phục vụ cầm con dao nhỏ đâm về phía Diệp Phàm, cánh tay Diệp Phàm run lên, Long Lân liền bay ra ngoài.