Phá Quân Mệnh

Chương 897



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Trường Thắng bật cười lớn, vẻ mặt lại tức giận: “Được, nếu mày không muốn rượu mời mà thích uống rượu phạt vậy thì ra ngoài đấu một trận đi!”  

Lão ta luyến tiếc nhìn sang Linh Hồ Uyển Nhi một cái, chỉ cần đánh chết được Diệp Hạo thì Linh Hồ Uyển Nhi sẽ dễ như trở bàn tay rồi!  

Phía ngoài cửa lớn là một khoảng đất trống, đối diện là biển lớn mênh mông, là kiểu hộ nhà nông thường thấy ở ven biển.  

“Cậu Diệp à…”, vẻ mặt Miêu Kiến Hoa tràn đầy lo lắng.  

Diệp Hạo khẽ cười nói: “Chú Miêu, đừng lo lắng, chẳng phải chú nói trước khi cháu bị mất trí nhớ cũng là một người rất giỏi sao?”  

“Thật ra cháu cũng tin vậy nên hôm nay cháu thể hiển một chút, dạy dỗ mấy kẻ cặn bã ức hiếp người trong thôn này một trận”.  

Diệp Hạo bước nhanh ra ngoài, ánh mắt Linh Hồ Uyển Nhi co rụt lại, lúc nãy cô ta nghe Diệp Hạo nói cái gì, mất trí nhớ sao?  

“Tiểu Liên, anh Diệp có chuyện gì thế? Anh ấy mất trí nhớ à?”, Linh Hồ Uyển Nhi không gọi Miêu Tiểu Liên là chị, gọi là anh Diệp cũng chỉ vì muốn tiếp cận ah thêm mà thôi.  

“Đúng vậy, anh Diệp là do tôi và bố cứu được ở biển…”, Miêu Tiểu Liên thì không nghĩ nhiều, kể rõ lại những chuyện đã xảy ra, sau đó mang theo vẻ mặt lo lắng cũng đi theo ra ngoài.  

“Mất trí nhớ, thì ra là mất trí nhớ…”, Linh Hồ Uyển Nhi nhủ thầm trong lòng.  

“Phá Quân mất trí nhớ, vậy phải chăng mình có thể thu về để mình dùng, đây là tướng tài!”  

“Sau này có gặp phải Thất Sát thì mình sẽ không còn ở thế bị động nữa, nghe nói Thất Sát không chỉ có một người, thật đáng mong đợi…”  

Linh Hồ Uyển Nhi lại thay đổi mục đích, vẻ mặt tức khắc thay đổi, ra vẻ vô cùng lo lắng, chân cũng đi ra bên ngoài.  

“Nhóc con, cho mày một cơ hội cuối cùng, tao có thể nhận mày làm đàn em, tao khuyên mày nắm chắc cơ hội này đi!”, Vương Trường Thắng rống to.  

Tối qua lão ta đã nhìn Diệp Hạo đánh nhau qua đoạn phim giám sát, Diệp Hạo ra tay không hề giống với đám anh em thuộc hạ của lão ta chút nào.  

Cho dù bọn họ không uống rượu thì e là cũng sẽ bị đánh như vậy, rõ ràng Diệp Hạo là người có luyện võ.  

Nhưng may là lão ta đã có tính toán trước, đã nhờ bạn bè tìm một cao thủ đến!  

“Bớt nói nhảm đi!”, Diệp Hạo hét lớn một tiếng xông thẳng về hướng Vương Trường Thắng, đánh giặc phải bắt vua trước, bắt được Vương Trường Thắng thì mấy cái khác càng dễ nói hơn.  

“Ngông cuồng ngạo mạn!”  

Vẻ mặt Vương Trường Thắng dữ tợn: “Lên hết cho tao, đánh gãy một chân, tao thưởng mười ngàn!”  

Đám đàn em Vương Trường Thắng đồng thanh hô lớn một tiếng, đánh nhau vốn là sở trường đám bọn họ, bây giờ còn có thêm tiền thưởng mười ngàn nữa.  

Ai nấy đều vô cùng phấn khích, cầm theo gậy gộc xông về phía Diệp Hạo.  

“Hứng một gậy của tao này!”, một gã trông vô cùng