Phá Quân Mệnh

Chương 92: Vô Cùng Tức Cười!





Tiếng cười hả hê của Khổng Ngọc Bình vang vọng khắp phòng trà, trong đó tràn đầy sự căm giận.

Năm ấy hắn ta tốn không ít thời gian và sức lực để theo đuổi Hàn Tuyết, đến khi sắp thành công tới nơi lại bị Diệp Phàm ngáng đường.

Cộng thêm việc dự án bên nước ngoài của nhà họ Khổng xảy ra vấn đề, lúc đó gặp nguy hiểm, hắn ta phải biệt tích gần 2 năm trời.

Trong lòng tràn ngập thù hận, hắn tay vô thức dùng lực ở tay, nhéo đến mức cô gái đang ngồi trong lòng kêu lên đau điếng.

Nghĩ đến tương lai không xa sẽ có được Hàn Tuyết, lại còn là một Hàn Tuyết vẫn còn nguyên vẹn, Khổng Ngọc Bình hưng phấn không thôi, trong đầu xuất hiện những ý nghĩ xấu xa.

"Ngọc Nhi ngoan.

", Khổng Ngọc Bình không đếm xỉa đến sự phản đối của cô gái trong lòng, thô lỗ đánh cô ta.

Lúc Lưu Tú Cầm quay về, phát hiện mấy người Hàn Tuyết, Diệp Phàm và Hàn Tại Dần đều chưa ngủ, đang ở trong phòng khách.

Vừa nhìn thấy bà ta Hàn Tuyết lập túc đứng dậy, nói: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy, muộn thế này mới chịu về?
Lưu Tú Cầm hoáng hốt trong lòng, chuyện tối nay bà ta đi gặp Khổng Ngọc Bình tuyệt đối không thể nói cho cô.

Nếu không ngày mai Hàn Tuyết lại chơi trò mất dạng thì hỏng việc lớn.

Lưu Tú Cầm đảo mắt một vòng, nói: “Con không chịu đưa tiền cho mẹ, mẹ đành đi mượn mấy người chị em bạn bè, làm sao? Con có cho mẹ 2 triệu không? Nếu con đưa tiền cho mẹ, mỗi ngày mẹ đều ở nhà hầu hạ con".

Hàn Tuyết: "Hừ, đừng có mơ, con chỉ có 200 ngàn, mẹ muốn thì lấy".


“Số tiền còn lại mẹ vay thì tự trả lấy, đừng có hỏi con", lời nói ngắn gọn không thừa chữ nào, Hàn Tuyết nói xong liền đi lên tầng.

Diệp Phàm thấy vậy vội đi theo cô, tuy nhiên lúc ngang qua Lưu Tú Cầm, anh hơi nhíu mày.

Lưu Tú Cầm nếu đi mượn tiền bạn bè thì nên là tới nhà riêng hoặc sòng bài.

Nhưng trên người bà ta lại phảng phất hương trà, nếu anh đoán không nhầm, đây là Bích Loan Xuân của Động Đình.

Các gia đình thường sẽ không uống loại trà này, nếu có uống thì cũng không đến mức ám mùi trà như thế
Trừ khi ở quán trà Đông Đình, nơi lấy Bích Loan Xuân làm chủ đạo!
Trong phòng khách chỉ còn lại vợ chồng Hàn Tại Dần, ông ta không nhịn được hỏi: "Bà thật sự đi mượn tiền bạn bè à? Số tiền lớn như vậy, ai hào phóng cho bà mượn thế?"
"Việc của ông chắc.

.

Cái đồ vô dụng nhà ông chả giúp được đồng nào, tối nay đừng hòng lên giường, ra phòng khách mà ngủ, hứ!”, Lưu Tú Cầm mắng một trận rồi chống nạnh đi vào phòng ngủ.

Hàn Tại Dẫn tức đến mức ngón tay run run, đợi Lưu Tú Cầm nguôi giận rồi mới nhỏ giọng nói: "Chua ngoa, đúng là đồ đàn bà đanh đá! "
Hôm sau, Diệp Phàm đưa Hàn Tuyết đến công ty xong liền tới Tụ Phúc Lâu.

Buổi đấu giá ngầm ngày hôm nay được tổ chức tại trung tâm thi đấu quyền anh dưới lòng đất ở Tụ Phúc Lâu,
Lúc anh đến nơi, Lý Thế Hằng đang đứng nói chuyện với người quen ở trước cổng quán trà, buổi đấu giá ngầm hôm nay đông vui hơn mọi lần, những chiếc xe sang trọng đỗ đầy ngoài sân.

Có thể tham gia buổi đấu giá ngầm này đều là những người giàu có hoặc quyền quý, nếu không đến sân đấu giá cũng chẳng vào nổi.

"Diệp Phàm, bên này.

.


Lý Thế Hằng nhìn thấy Diệp Phàm liền gọi anh.

Diệp Phàm đi về phía Lý Thế Hằng, ông ta chào tạm biệt với bạn, hai người tiến vào Tụ Phúc Lâu.

Hai người vừa đi vào trong Tụ Phúc Lâu, một cô gái xinh đẹp lập tức đứng dậy tiến tới.

Cô gái tức giận nói với Diệp Phàm: "Gã kia, biết ngay anh sẽ tới đây, dám trộm dây chuyền của tôi.

.

"
Vệ sĩ của cô ta trông thấy vậy thì thầm tặc lưỡi, chọc phải cô chủ của bọn họ, Diệp Phàm xui xẻo rồi.

Thang máy di chuyển xuống sân đấu giá, vừa đi được mấy bước, Diệp Phàm đột nhiên nở nụ cười.

Đối phương thì cả mặt tức tối, thậm chí không hề che giấu sát khí, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Phàm.


Người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi bàn tán.

"Người này là ai nhỉ, sao lại khiến đối phương thù ghét đến mức kia?"
"Ai biết, cơ mà tôi biết gã kia, từng gây chuyện với nhà họ Thượng Quan mà vẫn sống nhăn răng đến giờ”
"Uấy, thế phải đi nghe ngóng xem mới được, từ lúc nào thành phố Cảng có một người ngầu như vậy”.

Trước mặt Diệp Phàm chính là Thương Quan Diên Vũ và đám người gia tộc Kato, đúng là oan gia ngő hep.

Diệp Phàm nhìn Kato đang mặt đầy căm hận, mỉa mai: "Thằng người Tịch, đừng có nhìn tao như thế, cẩn thận tao lại đánh cho chúng mày quỳ tiếp lần nữa"
"Ngu ngốc.

.

”, Kato tức tối chửi một câu, chuyện mình từng mặt mày nửa xanh nửa trắng, quỳ gối về hướng đông là việc nhục nhã nhất đối với hắn.

Thượng Quan Diên Vũ gằn giọng nói: "Gã họ Diệp kia, cậu nhất định phải gây sự đến cùng với nhà họ Thượng Quan hay sao?"
"Sai rồi", Diệp Phàm lắc đầu, thản nhiên đáp: "Dám phỉ báng người Hoa Hạ, tôi đánh thắng người Tịch này thì có gì sai? Khuyên anh một câu sau này dừng có kiếm chuyên với tôi, nếu không hậu quả tự chịu"
Nói xong, anh đi về phía trước, không đợi Diệp Phàm phải làm gì, Kato đứng chắn trước mặt đã tự động tránh ra.

Lý Thế Hằng cáo mượn oai hùm đi cạnh Diệp Phàm, coi như không thấy đám người nhà Thượng Quan, ở thành phố Cảng có mấy người dám lớn gan như thế?
Kato túc giận nói: "Ngu ngốc, anh Diên Vũ, thằng Hoa Hạ! Tên người Hoa Hạ đó thật quá đáng ghét, nhật định phải bắt hắn trả giá!”
Thượng Quan Diên Vũ âm trầm nói: “Yên tâm, tôi đã tra rõ xuất thân rồi, không làm gì được anh ta, chẳng nhẽ lại không làm gì được những người khác chắc.

.


Bọn họ vừa đi không lâu thì một người đàn ông tươi cười tiến đến chào đón: "Diệp Phàm, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây"
Diệp Phàm cười và bắt tay: "Quán chủ Hoàng"
Người đó là Hoàng Lộc Đường.

Hoàng Lộc Đường: "Tôi thật sự xin lỗi về chuyện tên học trò ngỗ nghịch ngày trước, tôi đã nghiêm khắc dạy dỗ lại nó.


.

"
Diệp Phàm cười đáp: "Quán chủ Hoàng khách sáo quá, đều là chuyện đã qua rồi, chúng ta vẫn là bạn bè phải chứ?"
“Đúng, đúng, đúng, tôi nghĩ quá rồi, ha ha ha.

.

"
Hai người trò chuyện vài câu rồi cùng tiến vào trong.

Trên đường, Diệp Phàm gặp không ít người quen Vương Quân Long của tập đoàn Hoàng Minh, Hà Thế Nghiêu của tập đoàn Phục Hổ, khiến anh không ngờ tới nhất là Hàn Minh Chung, bố của Hàn Tử Hiên cũng xuất hiện ở đây.

Hàn Minh Chung cũng thấy anh, tiếp đó liền đi về phía Diệp Phàm và nói: “Diệp Phàm, cậu tới đây làm gì? Đây là chỗ để cậu tới à?"
Diệp Phàm chỉ cười, hờ hững đáp: "Chú hai, chú tới được, tại sao tôi không thể tới?”
"Hừ, cậu không lo ở nhà cơm nước dọn dẹp đi, chạy tới đây cho thêm mất mặt hay gì?”
“Đây là buổi đấu giá, cậu có tiền để ra giá chắc? Không có tiền lại làm xấu mặt nhà họ Hàn, cậu chịu trách nhiệm nổi không?" Hàn Minh Chung dọa nạt, ông ta không nghĩ tới Diệp Phàm lại xuất hiện ở đây, lo là anh lẻn vào.

Nếu như định đấu giá món đồ quy giá nào đó, sau lại không đủ tiền, như vậy sẽ khiến nhà họ Hàn trở thành trò cười.

Diệp Phàm không nặng không nhẹ nói: "Hây da, việc này không cần chú hai bận tâm, ở đây tôi là Diệp Phàm, không phải con rể nhà họ Hàn, chú hai phải làm rõ chuyện này!”
Hàn Minh Chung tức giận, gì mà không phải con rể nhà họ Hàn?
Nhưng không đợi ông ta lên tiếng, Diệp Phàm lại nói: “ Ở chỗ này, nhà họ Hàn chả là cái gì, chú cho rằng tôi dựa vào cái danh con rể nhà họ Hàn mà vào được đây ư?”
"Đúng là vô cùng tức cười!”.