*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hừ, còn có thể sao nữa, bị ả hồ ly tinh kia đánh!”, Long Linh bực tức nói.
“Cô nói là người phụ nữ tên Uyển Nhi kia hả?”
“Không sai, hai chúng tôi đều không phải đối thủ của cô ta, thực lực của cô ta chắc là không hề yếu hơn Diệp Phàm vào lúc anh ta mạnh nhất, hoặc có khi còn mạnh hơn”.
Long Linh nói xong, Hàn Tuyết lập tức lo sốt vó: “Vậy thì phải làm sao? Cô ta mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp cận Diệp Phàm”.
“Đừng lo quá, em thấy cô ta không có ý hại anh Phàm đâu, hơn nữa em cũng cảnh cáo cô ta rồi!”
Âu Dương Ngọc Quân âm trầm nói: “Cô ta là người nhà Linh Hồ, nhà Linh Hồ trong giới võ đạo có tiếng tăm rất lớn, như thế lực của võ đường mà đứng trước mặt nhà họ thì căn bản không là cái gì cả!”
“Nếu như cô ta muốn hại anh Phàm thì đã ra tay từ lâu rồi, cũng không cần giả đò như vậy, tuy là có mục đích nhưng chỉ cần anh Phàm không nguy hiểm đến tính mạng thì đợi thương tích của anh ấy khỏi có khi còn nâng lên một tầm cao mới!”
“Haiz, tôi vẫn chưa yên tâm, vẫn là nên nhanh chóng tìm được quả Phật Tâm, có quả Phật Tâm rồi Diệp Phàm sẽ thấy rõ ý đồ của cô ta, tự động rời xa cô ta thôi”, Hàn Tuyết thở dài nói.
Không phải cô không tự tin, Diệp Phàm mất trí nhớ đã quên mất họ, mà Linh Hồ Uyển Nhi kia xinh đẹp như thế, lại lắm mưu nhiều kế.
Không phải là không có khả năng Diệp Hạo sẽ rơi vào lưới thính của cô ta.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta phải xử lý chuyện ở công ty đã, nếu không cô mà đi là Công Nghệ Tuyết Phàm tiêu tùng đấy!”, Long Linh nói.
Hàn Tuyết đã quyết định rồi, cô phải tự đi tìm quả Phật Tâm, Đường Thánh Thủ nói chỉ có người có duyên và lòng kiên trì mới tìm được quả Phật Tâm.
Nên cho dù Tây Tạng hung hiểm, Hàn Tuyết cũng phải tự mình đi tìm, trong thời gian này, ngoài việc giải quyết công việc ở công ty, cô còn phải rèn luyện bản thân.
Nếu không còn chưa tìm được quả Phật Tâm đã bị thời tiết khu vực cao nguyên làm cho đổ bệnh.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, sau đầu Diệp Hạo đau như búa bổ, mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy tay mình tóm phải thứ gì đó mềm mại, cảm giác như cái bánh mỳ.
Anh bóp bóp trong vô thức, đàn hồi vô cùng.
“Soạt”.
Linh Hồ Uyển Nhi còn đang ngủ lập tức mở to mắt, cảm giác kỳ lạ ở ngực, còn có bàn tay kia, khiến mặt cô ta lập tức đỏ bừng.
Thế nhưng, còn chưa đợi cô ta phản ứng lại, ngón tay của Diệp Hạo đã nhéo một cái, đầu ngực của cô ta bị…
Diệp Hạo đang mơ ngủ thì bị cô ta đạp bay xuống giường, đập mạnh vào bức tường đối điện mới dừng lại.
Cơn đau dữ dội khiến Diệp Hạo trừng mắt, nhìn thấy đôi chân vẫn đang giơ lên của Linh Hồ Uyển Nhi, anh lập tức bực mình: “Cái bà điên này, cô đúng là thần kinh mà”.
“Anh mới thần kinh, tôi giết chết anh!”, Linh Hồ Uyển Nhi đỏ mặt, hét lên, đây là lần đầu tiên trong đời đồi núi của cô ta bị người khác nắn bóp.