Phá Quân Mệnh

Chương 945



Thần Nông Giá núi Mãng, gọi là núi Mãng là bởi vì nhìn từ xa ngọn núi này giống như một con mãng xà lớn.  

Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đứng trên cao nhìn xuống núi Mãng bên dưới, bầu trời lúc này mới hừng sáng, nắng ban mai mới ló dạng, ánh mặt trời chiếu xuống núi Mãng đầy mù sương, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng kỳ lạ.  

Có vẻ như cháu mãng xà này đang cưỡi mây hóa rồng, là một vùng đất quý giá hàng đầu.  

Trên đỉnh núi Mãng, có những tòa nhà kiến trúc cổ san sát, chiếm ít nhất hơn mười mẫu đất, nhìn quần thể kiến trúc như là họ đã đi đến một sân nhà phong cách cổ đại to lớn.  

“Đây… đây là nhà của cô sao?”, cổ họng Diệp Hạo cử động, kinh ngạc nói.  

“Thế nào, nhà của tôi rất lớn phải không?”, Linh Hồ Uyển Nhi có chút kiêu ngạo nói.  

“Rất lớn, là địa chủ lòng dạ hiểm độc!”  

“Cút đi, anh mới là địa chủ lòng dạ hiểm độc!”, Linh Hồ Uyển Nhi tức giận liếc mắt nhìn anh: “Nhớ kỹ, xuống núi sẽ tới nhà của tôi, tới nơi rồi thì thành thật nghe lời cho tôi. Với thân thể nhỏ bé của anh, một người hầu nhà tôi cũng có thể tùy ý đánh anh rụng răng đầy đất đó!”  

"Ha ha..."  

Diệp Hạo cho cô ta một nụ cười mỉa, đi thẳng về phía trước, Linh Hồ Uyển Nhi đáp lại bằng nụ cười quái dị.  

Trong lòng cô ta kiêu ngạo hừ lạnh: “Cho anh hống hách tiếp đấy, đến nhà tôi còn không phải sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi à…”  

Hai người đi xuống núi, chưa tới tòa nhà thì đã nghe thấy tiếng hét lớn từ bên trong truyền đến, đều là đang luyện võ.  

“Cô cả!”, hai người vừa xuất hiện, hai tên đàn ông gác cổng liền vội vàng hành lễ.  

Linh Hồ Uyển Nhi chỉ khẽ gật đầu, dẫn Diệp Hạo sải bước qua cổng lớn.  

"Này, cậu nói người đàn ông kia là ai? Đây là lần đầu tiên cô cả dẫn đàn ông đến cửa đó!”  

"Tôi nghe nói cô cả xuống núi làm nhiệm vụ, sao lại mang theo một người đàn ông trở về rồi, chẳng lẽ là...của cô chủ…”  

"Cấm nói, cậu tìm chết à!”  

Hai tên canh gác vội vàng đứng thẳng không nói nữa, Diệp Hạo đi theo vào, đi qua một bức bình phong bằng đá, đi vào mặt sau liền nhìn thấy hai tốp thanh niên đang luyện võ.  

Linh Hồ Uyển Nhi dẫn Diệp Hạo trực tiếp xuyên qua đám đông, đi về phía tòa nhà ngay chính giữa.  

Diệp Hạo nhìn trái phải như thể bà nội Lưu đã bước vào Đại Quan Viên, đặc biệt là sau khi anh đi theo vào tòa nhà ở chính giữa.  

Anh há hốc mồm kinh ngạc: "Đây là ngôi nhà làm bằng tơ vàng gỗ lim sao?”  

Bên trong đều được chạm khắc, dù là xà nhà, hay ô cửa bệ cửa sổ, không có thứ gì là hiện đại, hoàn toàn bằng gỗ.  

“Đương nhiên, có phải sáng mù mắt anh không?”, Linh Hồ Uyển Nhi cười tinh nghịch, không chỉ ngôi nhà này được làm bằng gỗ lim tơ vàng, còn có hai ngôi nhà nữa. Gia tộc Linh Hồ của họ có ba ngôi nhà, tất cả đều là gỗ lim tơ vàng.  

Đó là bảo vật của nhà họ Linh Hồ, những nhân vật bình thường căn bản không đủ tư cách bước vào.  

Lúc này từ bên trong đi ra một ông lão, râu tóc lông mày của ông lão đều bạc trắng, trên mặt mặc dù có nếp nhăn nhưng da dẻ xem ra chỉ tầm năm sáu mươi tuổi, tương đối quái dị.