“Nhà Linh Hồ của chúng ta chỉ có trách nhiệm trông coi hắn, chứ không được giết hắn, cho dù như thế cũng đã khiến hắn oán hận nhà chúng ta đến tận xương tủy rồi, nếu mà còn liên hợp với các thế lực khá giết hắn, giết chết thì tốt, lỡ mà không giết được thì đúng là họa diệt cả dòng tộc!”
Họa diệt cả dòng tộc?
Linh Hồ Uyển Nhi giật mình, người đàn ông đó phải cường mạnh đến mức nào cơ chứ, phải biết trong các dòng tộc luyện võ thì sức mạnh của nhà Linh Hồ bọn họ được coi là hạng nhất!
“Cháu cũng không cần nghĩ nhiều, chuện này coi như chưa từng xảy ra, thằng nhóc kia sống hay chết thì phải dựa vào số phận của nó, trừ ông và cháu, không được nói cho bất kỳ ai khác!”
“Nhớ chưa?”
“Uyển Nhi nhớ rồi ạ!”, Linh Hồ Uyển Nhi nhỏ giọng đáp, sau đó ra khỏi phòng, khi đi trong sân, Linh Hồ Uyển Nhi vẫn trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, cô ta ngẩng đầu nhìn mới phát hiện bản thân đã đi đến sân sau, Linh Hồ Uyển Nhi nhìn trời rồi khe khẽ thở dài.
Bước chân bật lên như tiên nữ vút bay, cô ta nhảy lên bờ tường, nhìn tảng đá khắc dòng chữ “Dừng bước ở đây” cách đó không xa, từ từ ngồi xuống đỉnh bờ tường.
Nếu như cô ta không đuổi theo Diệp Hạo, Diệp Hạo cũng không bị người đàn ông đáng sợ bên dưới bắt đi, gương mặt xinh đẹp của cô ta tràn đầy sự tự trách bản thân.
Đột nhiên tai cô ta khẽ động đậy, giống như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ sau tảng đá đó vang lên.
Diệp Hạo!
Diệp Hạo đang bị tra tấn, hai tay của Linh Hồ Uyển Nhi lập tức siết chặt lại, cô ta có ý muốn chạy ngay xuống dưới để xem xét tình hình.
Linh Hồ Uyển Nhi chần chừ do dự trên bờ tường, sắc mặt không ngừng thay đổi… Cuối cùng, Linh Hồ Uyển Nhi không dám xuống, quay người nhảy khỏi bờ tường, chạy một mạch về phòng của mình.
Linh Hồ Uyển Nhi đi rồi, cô ta không biết, trong hang động cách tảng đá không xa có một bóng người đang nhìn về phía đó, gương mặt lộ ra nụ cười mỉa mai.
“Nhóc con, đừng kêu nữa, người đi lâu rồi”, người đàn ông vung vẩy một cành dây leo, đưa qua đưa lại rồi vứt xuống.
“Sư phụ, con nói cô ta sẽ không quan tâm con sống hay chết mà, người còn không tin?”, Diệp Hạo bĩu môi nói, giống như người đàn ông này không tin anh khiến anh thấy không vui vậy.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này, ông đây đang giúp cậu nhìn người, để tránh sau này cậu bị vẻ hồ ly tinh kia lừa, lại biến cưới giả thành thật”, người đàn ông tức dựng râu, lườm nguýt nói.
“Hê hê, vất vả cho sư phụ rồi!”
“Hừ!”, người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Từ xưa đến nay, Tham Lang giỏi kế không giỏi võ, nếu cậu không nhìn rõ bản chất của cô ta thì sớm muộn cũng có ngày bị cô ta ăn đến xương cũng chả còn, bị bán còn giúp người ta đếm tiền”.
Người đàn ông trách móc, Diệp Hạo gật đầu liên tục, trước nay Tham Lang mưu mô, xảo quyệt vô cùng, hơn nữa còn rất tham lam, giỏi nhất là thay đổi vẻ mặt, một khi bất cẩn là biết tay ngay.
Hơn nữa, Linh Hồ Uyển Nhi lại xinh đẹp động lòng, nếu mà Diệp Hạo không giữ vững trái tim, rơi vào lưới thính của cô ta lúc nào chẳng hay.
“Có điều…”, người đàn ông chuyển giọng cười hi hi nói: “Nếu cậu có thể khiến bụng cô ta to ra, khiến Tham Lang yêu say đắm cậu, thì đó là chuyện tốt, cậu sẽ được hưởng may mắn của cô ta, có ích cho tương lai của cậu”.