Khả Di vì quá chán khi ngồi trong giảng đường đợi giáo viên bộ môn vào, cô nổi hứng đăng tải một trạng thái đùa giỡn lên tin. Cứ ngỡ là bông đùa nhưng không ngờ chỉ hai phút sau tin nhắn trong máy cô hiện lên khiến cô xém chút nữa hét toáng.
Cái gì thế này, anh ta bị ấm đầu à ? Ây, đầu óc cô dạo này cứ như một người già bị đãng trí vậy, cô quên mất là cô và anh ta có kết bạn trên mạng với nhau. Và không sai tí nào khi tin nhắn đó là loại tin thông báo chuyển khoản từ ngân hàng với nội dung:"Anh nuoi em du suc." (Anh nuôi em dư sức.) đi kèm lời nhắn là con số mà Khả Di không thể ngờ đó là năm mươi triệu đồng. Không nhầm đâu, là năm mươi triệu đó, anh ta bị ấm đầu thật rồi.
Thay vì cảm kích, Khả Di lại cảm thấy Triết Lực thật sự có vấn đề rồi. Cái gì mà "nuôi em dư sức", bộ anh ta nghĩ ai cũng hám tiền sao ? Không suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng vào ứng dụng của ngân hàng mà dứt khoác nhấn chuyển tiền lại cho anh, không quên đính kèm nội dung lời nhắn:"Dung tien do di mua thuoc ma chua benh." (Dùng tiền đó đi mua thuốc mà chữa bệnh.)
Triết Lực sau khi nhận được tin nhắn đó thì không khỏi nhíu mày, lần này anh trực tiếp vào trang cá nhân của cô rồi gửi tin nhắn đến.
-"Sao em không nhận nó ?"
Không lâu anh liền nhận lại được lời phản hồi từ cô:
_"Tôi không phải thứ con gái thực dụng, dư tiền thì anh có thể đi từ thiện để giúp ích cho đời đó."
Ra là vậy, cô vì sợ bản thân trở thành mẫu người thực dụng nên mới có thái độ như thế. Anh bỗng cười một cách thoả mãn như vừa khám phá ra thêm một điều mới lạ từ cô nhóc này. Rất có cá tính, xem ra con đường hỏi vợ đầy chông gai rồi cho mà xem.
Mọi việc cứ lặp lại như một vòng tuần hoàn, mãi cho đến một ngày khi đã hết buổi làm của mình nhưng cả buổi hôm nay cô nhận ra rằng "tên có vấn đề" không hề xuất hiện. Trong đầu cô hiện đang loé lên một suy nghĩ nhỏ, chẳng nhẽ hắn bỏ cuộc rồi à ? Chán rồi đúng chứ ? Khả Di cuối cùng cũng đinh ninh cho rằng bản thân mình đã thật sự đoán trúng, cô nghĩ chẳng qua là anh muốn tìm một thú vui mới thôi. Xem như đây là một màu sắc mới trong cuộc đời của cô vậy - Khả Di tự nhủ với chính mình.
Thoáng chốc cô đã "đá" anh ra khỏi suy nghĩ mà chuyên tâm vào con đường công việc và học tập của bản thân. Cứ thế trôi qua một tuần, hôm nay là ngày cô xin tạm gác mọi hoạt động ở thành phố ít hôm để về nhà. Sở dĩ là vì ngày hôm kia chính là ngày giỗ của ba cô, sẵn tiện về thăm nhà khi đã lâu cô chưa được về, Khả Di thật sự nhớ nhà lắm rồi...
Tại một vùng nhỏ tại tỉnh K - đây là vùng nông thôn với hoạt động kinh tế biển là chủ yếu - bởi vùng này vốn dĩ là một hòn đảo được bao phủ xung quanh là biển. Nhưng hiện nay nơi sinh sống tưởng chừng hoang sơ này bỗng chốc lại trở thành nơi có tiềm lực kinh tế lớn. Các khu doanh nghiệp lớn đã bắt đầu cho xây dựng cảng quốc tế lớn với mục đích biến nơi đây thành vùng kinh tế trọng điểm của tỉnh.
Nơi đây là vùng đất mà Khả Di cùng cô bạn thân Anh Thư sinh sống từ bé đến khi lớn lên. Hôm nay chính là ngày giỗ của ba cô, từ sớm cô phải đảm nhiệm công việc "xách xe" chạy đi mua đồ lặt vặt giúp mẹ. Cứ thế cô và người bạn xe tay ga cùng nhau chạy hết mọi ngõ ngách trên con đường làng, cứ đi rồi về đến tận gần trưa.
Khi cô đang giúp mẹ đến nhà mời những người hàng xóm đến ăn cỗ thì "hay rồi", ý trời chạy cho khỏi nắng em ơi...Vừa từ nhà bác hàng xóm bước ra thì cô va ngay vào tấm thân săn chắc của một thân ảnh với vòm ngực mà cô chắc rằng khi nhỡ ai va vào thì cũng "mê như điếu đổ". Chưa kịp để cô định hình lại tình hình đang xảy ra thì bên tai cô đã nghe được tiếng trách mắng của người nào đó. Đại loại:
-"Trời nắng như cháy da cháy thịt mà ra đường còn không biết đội mũ, em muốn bị cháy thành than hả Di ?"
Gì mà mắng như mẹ cô vậy trời, lại còn biết tên cô cơ đấy ! Cơ mà quái lạ, cái giọng này nghe rất quen nha, nếu không nhầm thì đây chính là "tên có vấn đề" trong truyền thuyết đây mà. Nhanh chóng ngước mặt lên để xác nhận thì ôi thôi rồi, đúng thật là hắn. Cái ngoại hình cao hơn cô hơn một cái đầu cùng gương mặt đẹp đến yêu nghiệt kia thì đúng chứ chả lệch đi đâu được cả.