Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1304: Không đường về



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

"Ngươi độc chiếm Lục Đạo Luân Hồi Bàn này đã quá lâu, hiện tại cũng là thời điểm nên thay chủ nhân rồi! Nếu ta đã tới, cũng đã chuẩn bị xong hết thảy!" Cốt Hoàng hừ lạnh một tiếng, nói.

Trong khi nói, hai đầu xương cánh tay lão duỗi thẳng ra hai bên, tiếp theo chia ra xoay tròn xuống dưới, năm ngón tay kết động một loại pháp quyết cổ quái nào đó.

Chỉ thấy hồn hoả trong hai mắt lão bỗng nhiên sáng rực, tựa như hai đoàn lửa cháy thiêu đốt hừng hực, tkhí tức tản ra cũng theo đó liên tục tăng lên. Toàn thân bạch cốt càng thêm tuyết trắng trong suốt. Nhưng không biết tại sao, mặt ngoài lại hiện ra từng vết rạn.

Hư không sau người lão chớp động bạch quang, một Bạch Cốt Linh Vực to lớn vô cùng nổi lên, trong khoảnh khắc khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt biến mất tại chân trời xa.

Cơ hồ trong nháy mắt tiếp theo, phương viên mấy trăm vạn dặm chung quanh đã bị tầng Linh Vực này bao phủ, nhưng nó vẫn như cũ đang không ngừng khuếch tán ra.

Linh Vực này to lớn, thình lình trực tiếp bao phủ cả tam vực Hắc Hà, Địa Minh, Diêm La vào trong, đồng thời vô cùng nhanh chóng mở rộng ra, thình lình có xu thế bao phủ toàn bộ U Minh giới vào trong.

Bầu trời giờ phút này bị xé toạc ra, từng đạo quang mang hình khớp xương nổi lên, tản mát ra lực lượng pháp tắc vô cùng nặng nề, tựa hồ là Thiên Đạo pháp tắc hàng lâm.

Mà những nơi Bạch Cốt Linh Vực đi qua, tất cả quỷ vật, tu vi cảnh giới hơi cao còn có thể thi triển các loại thủ đoạn chống cự một hai, kẻ tu vi khá thấp, thì trực tiếp cốt nhục tách rời. Từng bộ bạch cốt bắn ra, dung nhập vào trong Linh Vực.

Không chỉ như vậy, Bạch Cốt Linh Vực còn thẩm thấu vào hư không, bao phủ xuống giới hiện hạ giới.

Ở những giới diện kia, trong chớp nhoáng này, tựa như thiên tai hàng lâm!

Cơ hồ trong một cái búng tay, liền có vài ức sinh linh bạo liệt ra, trong nháy mắt chết hết. Vô số bạch cốt bắn ra, hình thành từng dòng sông bạch cốt, dung nhập vào vòng xoáy giữa không trung.

Vô số bạch cốt từ bốn phương tám hướng tụ đến, nhao nhao dung nhập vào trong Bạch Cốt Linh Vực do Cốt Hoàng thi triển, ngưng tụ trước người thành một tòa bạch cốt sơn phong vô cùng to lớn, toả ra vô cùng vô tận quang mang trắng xương, đè ép xuống phía dưới.

Hiển nhiên, cho đến giờ phút này, Cốt Hoàng mới chính thức thể hiện uy lực của Đạo Tổ.

Trong Luân Hồi đại trận, hai mắt Tử Linh tối sầm lại, lật một cái, trực tiếp té xỉu. Nhưng được một tay Hàn Lập đón đỡ.

Mà sắc mặt Thạch Xuyên Không, Đề Hồn trong nháy mắt trở nên tái nhợt một mảnh, "Bịch" một tiếng, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Tình huống Kim Đồng tốt hơn một chút, nhưng trên mặt trong nháy mắt xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thân thể lung lay không ngừng, chân đứng không vững.

Thần hồn não hải Hàn Lập cũng chấn động không thôi, trước mắt đầu váng mắt hoa một trận. Hắn vội vàng vận khởi Thời Gian Pháp Tắc và Luyện Thần Thuật, lúc này mới ổn định tâm thần.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh hãi, tồn tại Đạo Tổ xuất thủ toàn lực, lại đáng sợ như thế!

Nhưng Luân Hồi điện chủ giờ phút này chỉ mỉm cười, giơ cao tay về phía trước một cái.

Hư không trước người gã khẽ động, một hư ảnh luân bàn lục giác nổi lên che khuất bầu trời.

Chỗ lục giác trên luân bàn kia, nổi lên một trận ánh sáng lung linh, từ đó nhanh chóng hiện ra chằng chịt thân ảnh, hình dạng khác nhau, lại chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, khiến cho người nhìn thấy, cảm giác một trận khí tức mênh mông đập vào mặt không cách nào nói rõ.

Luân bàn này được Luân Hồi điện chủ khống chế, tựa hồ hết thảy trong đó, đều thuận theo tâm mà động, thuận theo ý mà chuyển.

Thật giống như, gã đã nắm giữ ngàn vạn giới diện, tất cả sinh tử luân hồi.

Tất cả Nhân tộc, Ma tộc, Quỷ tộc đều chạy không thoát gã khống chế, chạy không thoát cảnh luân hồi.

Lục giác luân bàn xoay chầm chậm một chút, chỉ là hơi chuyển động một cái.

Bạch cốt đại sơn liền ngừng ở nơi đó, sau đó "Ầm" một tiếng, trực tiếp vỡ vụn giải thể, phảng phất nghiền nát một quả trứng gà, biến thành mảnh vụn bạch cốt đầy trời.

Thân ảnh Cốt Hoàng nổi lên, từ ngực bụng trở xuống, bao gồm cả một cánh tay, hơn phân nửa thân thể thình lình đã vỡ vụn, trong miệng phát ra tiếng kêu la hoảng sợ, quay người định chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy chút nào.

"Ngươi cũng từng nghe nói qua, những Đạo Tổ đã từng khiêu chiến với ta đều tiến vào luân hồi hoặc thần phục ta. Chỉ là bây giờ, hai con đường này, ngươi cũng không còn cơ hội lựa chọn." Luân Hồi điện chủ lắc đầu thở dài, vung tay áo lên.

Trên lục giác luân bàn phát ra một cỗ hấp lực khổng lồ, Cốt Hoàng vèo một tiếng, chui vào trong luân hồi.

Bạch cốt đầy trời cũng giống như vậy, đều bị lục giác luân bàn hấp thu, biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó lục giác luân bàn hơi lóe lên, dung nhập hư không biến mất không thấy gì nữa.

Hư không vốn sôi trào rất nhanh lắng lại, không gian cũng theo đó phục hồi như cũ, hết thảy khôi phục bình tĩnh.

"Ba ngàn đại đạo, từ đó lại quy về một đạo, cũng không biết đến khi nào mới có thể tái hiện?" Luân Hồi điện chủ nhìn hư không yên tĩnh, thì thào nói.

Thấy Cốt Hoàng chỉ thoáng đã thân tử đạo tiêu, trong lòng bọn người Huyết Lệ kinh hãi đến tột đỉnh.

Bọn chúng cũng không ngờ, năm đó Chuyển Luân Vương ly gián ba người bọn họ, vậy mà không chỉ công vu tâm kế, tu vi thủ đoạn lại càng kinh người không gì sánh được, là tồn tại đáng sợ đến như vậy.

"Năm đó phân thân của ta lưu các ngươi một đường sống, các ngươi bây giờ đã được giải thoát, cũng nên hảo hảo sống tạm lấy. Vì sao không biết trân quý, nhất định phải tới đây đưa tính mệnh?" Luân Hồi điện chủ nhìn về phía đám người Huyết Lệ, lắc đầu nói.

"Chuyển Luân Vương tha mạng..." Bọn người Huyết Lệ đã sớm sợ vỡ mật, quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu không thôi.

"Thế nhân thường thường không biết sinh chi gian khổ, những quỷ vật Minh giới các ngươi vì sao lại si ngoan, nhất định phải đại nạn lâm đầu mới biết ăn năn hối cải. Đáng tiếc thường thì hối hận đã chậm, bởi vì có câu, tự gây nghiệt thì không thể sống..." Ngữ khí Luân Hồi điện chủ hờ hững, chậm rãi nói, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về hướng Hàn Lập.

Nói xong, tay áo gã vung lên, ở giữa ống tay áo có một cỗ khí lãng màu máu cuồn cuộn qua, như bụi mù lan tràn ra.

Bọn người Huyết Lệ bị dìm ngập trong đó, một thân huyết nhục đều hóa thành tro tàn, chỉ còn lại từng bộ bạch cốt quỳ rạp trên mặt đất, vẫn như cũ duy trì tư thế trước đó.

Bất quá sau một hơi, những bạch cốt kia cũng đều hóa thành tinh phấn màu trắng, vẫy ra đầy đất.

Hàn Lập đứng ở một bên, cảm thấy tâm thần đại chấn. Luân Hồi điện chủ cường đại, thậm chí vượt xa tưởng tượng của hắn.

Lúc này, Luân Hồi điện chủ bỗng nhiên quay đầu, nhìn về hướng Hàn Lập, mở miệng nói: "Giờ cũng đã đến thời điểm gặp ngươi, ngươi nếu đã tự mình tới, ngược lại bớt đi việc ta phải sai người đi tìm. Theo ta nhập điện đi."

Hàn Lập nghe lời ấy, ánh mắt chớp lên, trong mắt lóe lên một tia thần sắc cổ quái.

Bất quá hắn cũng không do dự, ôm ngang Tử Linh, mang theo bọn người Đề Hồn định đi đến hướng cung điện kia.

"Ngươi và Giao Tam theo ta tiến điện, đám người còn lại, chờ ở bên ngoài." Luân Hồi điện chủ nói xong, quay người đi vào phía trong điện.

Hàn Lập khẽ giật mình, giao Tử Linh cho Đề Hồn, sau đó gật đầu với bọn Thạch Xuyên Không, ra hiệu chính mình không việc gì, rồi quay người sải bước đi vào.

Giao Tam đi sau lưng Hàn Lập, giương mắt nhìn thoáng qua phía sau lưng hắn, trong mắt lóe lên một vòng thần sắc phức tạp, cũng đi vào theo.

Cửa điện nặng nề chậm rãi đóng lại, ánh sáng trong đại điện liền tối xuống.

Hàn Lập dò xét bốn phía một chút, phát hiện cả tòa đại điện thập phần trống trải. Vị trí phía sau trong điện, đứng lặng một tòa bia đá màu đen to lớn, phía trên dùng bút mực màu son viết hai chữ cổ triện lớn "Luân Hồi".

Ánh mắt Hàn Lập quét qua, trong lòng hơi động.

Xem ra thế lực ẩn nấp sâu nhất trong bóng tối Chân Tiên giới, lại có can đảm đối kháng với Thiên Đình đến nay, sở dĩ có thể tồn tại đến giờ, là vì nó được ẩn giấu tại U Minh này.

Mà vị Luân Hồi điện chủ hết sức thần bí này, mặc dù nhìn tu vi giống như chưa đạt tới Đạo Tổ, nhưng thực lực chân chính đã siêu việt hơn Đạo Tổ cảnh bình thường.

Hết thảy những chuyện này, làm cho mình càng thêm tò mò đối với vị điện chủ trước mắt này.

Chẳng biết tại sao, chính mình luôn cảm thấy người trước mắt cho mình một cảm giác quen thuộc, trực giác lại nói với chính mình, đối phương tuyệt đối không có ý gia hại mình.

Đúng lúc này, quang mang trên thân Luân Hồi điện chủ khẽ động, một tầng Linh Vực màu đỏ sậm từ trên thân gã khuếch tán ra, bao trọn cả toà đại điện vào.

Hàn Lập thân ở trong đó, mặc dù không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng rõ ràng phát giác được, tất cả liên hệ giữa mình và ngoại giới, trong nháy mắt đã bị cắt đứt, bao gồm cả liên hệ giữa hắn cùng đám người Đề Hồn.

"Hàn Lập, trước đó ngươi cũng đã tham dự rất nhiều việc Luân Hồi điện, quan hệ với Giao Tam cũng không tầm thường, lần này lại ra tay trợ giúp nàng, ta nên nhận phần ân tình này của ngươi." Luân Hồi điện chủ mở miệng nói.

"Giao Tam cũng trợ giúp vãn bối không ít, việc này cũng không cần thiết nhắc lại." Hàn Lập lập tức nói.

"Luyện Thần Thuật của ngươi đã tu luyện đến tầng thứ năm đại thành, rất không dễ dàng. Bất quá, lúc trước Giao Tam truyền cho ngươi vài quyển Luyện Thần Thuật, có từng nhắc qua lợi và hại của công pháp này?" Luân Hồi điện chủ hỏi.

"Lợi và hại của công pháp này, vãn bối ngược lại biết một chút, chính mình cũng thu hoạch rất nhiều từ đó. Chỉ là thuật này một khi tu luyện thì không thể bỏ dở, nếu không thần hồn sẽ bị rối loạn." Hàn Lập mở miệng đáp.

"Không sai, từ kết quả thực tế thì đúng là như thế. Bất quá công pháp này vì sao như vậy, chắc ngươi cũng không biết. Nay ta sẽ thẳng thắn nói cho ngươi biết." Luân Hồi điện chủ nói tiếp.

Hàn Lập gật đầu nhẹ, không nói gì, chờ Luân Hồi điện chủ giải đáp.

"Luyện Thần Thuật này là ta lấy bí pháp luân hồi làm cơ sở, khai sáng ra một loại bí thuật tăng cường mạnh mẽ lực lượng thần hồn. Chỗ để tăng phúc lực lượng thần hồn, kỳ thật tổng thể không phải lấy từ ngoại giới, mà là từ chỗ tự thân người tu hành, chính là tiêu hao lực lượng thần niệm luân hồi kiếp sau. Một khi bắt đầu thì không thể dừng lại, cho nên cấp tu luyện càng cao, tiêu hao hồn lực càng nhiều, uy lực tự nhiên cũng càng lớn." Luân Hồi điện chủ giải thích.

"Cái này chẳng phải là cử chỉ ăn mòn lở núi, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng à?" Trong lòng Hàn Lập giật mình, nói.

"Tu hành tiêu hao hồn lực không đạt đến cảnh giới viên mãn, tự nhiên sau mấy đời luân hồi thì chư niệm thần hồn sẽ bị phản phệ, đến mức nổi điên phát cuồng... Nhưng nếu có thể tu đến viên mãn, đem lực lượng thần hồn mất mát lại lần nữa quy về thống nhất, mới có thể đạt được một loại cân bằng mới, sẽ không bị nỗi khổ phản phệ." Luân Hồi điện chủ gật đầu nhẹ, nói tiếp.

"Nói cách khác, nếu như tu luyện đến viên mãn, công pháp này chẳng những vô hại, ngược lại có chút nghịch thiên?" Hàn Lập thốt lên.

"Theo lý, có thể cho rằng như vậy. Nhưng bởi vì lực lượng thần thức luân hồi kiếp sau tiêu hao quá nhiều, một khi trùng nhập luân hồi, đời đời kiếp kiếp về sau, lực lượng thần thức sẽ không còn, lại không có tư chất tu đạo, rất có khả năng trời sinh ra chính là hạng người ngu dại." Luân Hồi điện chủ nói thêm.

"Nói vậy, đã bước lên thì coi như không có đường lùi." Hàn Lập nghe vậy, lâm vào trầm tư, sau nửa ngày, cười khổ nói.