Trận đại chiến trước mặt hiển nhiên là đã vượt xa cấp bậc Nguyên Anh. Vì vậy hắn không thể nào có chút nào khinh địch được.
Lúc này trong lòng là một loạt ý niệm đang xoay chuyển, môi khẽ động vài cái, Khuê Linh ở phía sau trong mắt tinh quang chợt lóe lên, hơi do dự một chút rồi thân hình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo hoàng quang chui vào trong lòng đất.
Sau đó, hai mắt Hàn Lập mở ra nhìn bốn phía một cách vô định. Một lúc sau hai mắt của hắn ngưng lại, chăm chú nhìn tới một nơi nào đó phía đối diện.
Chỉ thấy ở không gian phía sau lưng nhị ma là một cái Truyền Tống Trận màu đen còn nguyên vẹn không chút tổn hao gì. Phía trên còn có một cái trận kỳ bao phủ.
"Đây là."
Trong chớp mắt khi Hàn Lập thấy được thì những người còn lại trong thạch thất cũng nhìn thấy Truyền Tống Trận, trong lòng đều vui mừng không thôi.
Trong khi hắn đưa ánh mắt nhìn lướt qua, thì đụng ngay ánh mắt của người thanh niên họ Từ cũng đang nhìn tới hắn.
Hai người ngẩn ra, lập tức dời ánh mắt đi chổ khác. Trong lòng đều nổi lên các suy nghĩ khác nhau.
Tất nhiên vị Đại Tiên Sư của Thiên Lan Thảo Nguyên này dường như cũng nhận ra rời khỏi nơi này là lựa chọn duy nhất.
…
Hắc bào nữ tử triệu ra Hắc Phong Kỳ, hiển nhiên không muốn nói gì thêm. Lúc này hướng về phía trung tâm cung điện phóng nhanh tới. Cổ Ma trên người xuất ra bốn kiện bảo vật phổ thong, theo sát phía sau nàng ta.
Nhị ma hành động như vậy, tự nhiên sẽ khởi động cấm chế lợi hại của Cửu chân phục ma trận.
Lúc này, một cỗ kim quang so với lúc trước còn mãnh liệt hơn, hung hổ từ trên không trung áp chế quét xuống.
Hắc bào nữ tử cười lạnh một tiếng, hai tay chà xát lên cái tiểu kỳ, nhất thời một đạo hắc mang bùng phát, một tầng quang tráo màu đen hiện ra đem nàng cùng với Cổ Ma bao lại vào bên trong.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Đoàn kim quang hung hãn vừa tiếp xúc tới quang tráo màu đen liền giống như là một hạt muối bỏ xuống biển. Không xảy ra bất kỳ hiệu quả gì, liền đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Màn hào quang kia ngay cả một tia gợn sóng cũng không có. Căn bản có thể nói đoàn kim quang không tạo ra bất kỳ tổn hại nào cả.
Hắc bào nữ tử ở bên trong quang tráo chỉ trong nháy mắt đã tiến vào cấm chế của Cửu Chân Phục Ma trận.
Chín lưỡi cự nhận (lưỡi liềm lớn) bổng nhiên phát ra từng trận âm thanh vang dội, rồi các loại ký hiệu thần bí chớp động không ngừng hiện ra, "cự nhận" dần biến hóa, trong nháy mắt đã thu nhỏ thành chin lưỡi Kim Đao.
Chín lưỡi kim đao tuy kích thước thu nhỏ lại, nhưng phát ra linh quang chói mắt, tựa như trong không gian đột nhiên hiện ra chin vầng mặt trời chói mắt, khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng được.
Ánh mắt của Hắc bào nữ tử biến đổi, vẻ mặt vốn đang bình thản liền hiện ra vẻ căng thẳng ngưng trọng.
Quang tráo màu đen trong nháy mắt đã phồng to lên, mặt ngoài càng trở nên sáng bóng và đen hơn.
Đúng lúc này, chín khẩu kim đao dần dựng lên, mũi đao vừa chuyển rồi nhắm thẳng tới hắc bào nữ tử đánh tới.
Mũi nhọn chợt lóe lên, tựa như chin sợi tơ vàng bắn ra, chợt lóe lên rồi biến mất.
Cơ hồ ngay lúc đó. Hắc Phong Kỳ biến thành màn hào quang chặn chín đoàn kim quang đó lại. Sau đó quang hoa (ánh sáng) bùng lên, kim quang chói mắt đem cái màn hắc mang đó bao vào bên trong.
Điều kinh ngạc chính là, công kích hung hãn như vậy nhưng lại không gây ra bất kỳ tiếng động nào cả. Hết thẩy đều diễn ra trong vô thanh vô tức, thật khiên cho người ta có cảm giác quỉ dị!
Hàn Lập nhân cơ hội này liền liếc nhìn những người khác, thấy mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút. Trên mặt hắn, một tia dị sắc chợt lóe, một tay như chớp khẽ động
Một cái túi linh thú im lặng bắn vào trong tay áo bào hắn.
Không gây một tiếng động nào, hai tay đưa ra sau lưng. Một đám kim hoa từ trong tay áo rơi xuống, vừa tiếp xúc mặt đất liền nhập vào trong đó không còn thấy dấu vết, vô ảnh vô tung biến mất.
Chỉ trong nháy mắt chiếc túi có tới mấy ngàn con Phệ Kim Trùng đã dung nhập hoàn toàn vào trong lòng đất không thấy bóng dáng. Trong nhất thời, không kẻ nào phát giác ra cả.
Thấy tình hình như vậy, trong lòng của Hàn Lập cũng khẽ buông lỏng.
Mà vào lúc này, từ bên trong Cửu Chân Phục Ma Trận, đột nhiên vang lên tiếng của Hắc Bào nữ tử "Thu"
Một trận Kim Quang chợt lóe lên, ở trong đó hiện ra một cái động khẩu tối om rộng khoảng một trượng.
Cái động này vừa hiện ra thì toàn bộ kim quang giống như trăm sông đổ về biển, bị hút không thấy tăm hơi.
Sau một tiếng động nhỏ, thì hắc động liền tán loạn biến mất. Lúc này xuất hiện trở lại là hắc bào nữ tử và thân hình của cổ ma.
Nàng ta một tay nắm Hắc Phong Kỳ, đứng nhìn chín thanh kim đao đang ở phía xa kim quang chớp động, chuẩn bị tấn công nữa. Bỗng nhiên chuyển hướng tới phía cung điện, hai hàng lông mày nhướng lên nói.
"Lung Mộng đạo hữu, ngươi đừng nghĩ rằng chỉ bằng Cửu Chân Phục Ma Trận thì có thể tiêu hao được hết ma khí của ta. Ngươi nên biết, Hắc Phong Kỳ là một Thông Thiên Linh Bảo hiếm thấy, nó là một không gian bảo vật có thể chống lại công kích sắc bén. Nếu không có uy năng phá không thì không thể đả thương ta được. Nếu còn thức thời thì ngươi hãy ngoan ngoãn ra đây, còn nếu để ta phải vào tới bên trong thì bản thánh tổ sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy đâu."
"Kêu bản phi ra có việc gì chứ? Chẳng lẽ đã thay đổi chủ ý, cảm thấy cùng ta hai người hóa một thì rất tốt sao!" Từ trong cung điện truyền ra tiếng cười nói của Lung Mộng, dường như đối với Cửu Chân Phục Ma Trận một chút lo âu cũng không có.
"Không tồi! Bản thánh tổ đích thật muốn cùng với nguyên thần của ngươi một lần nữa dung hợp làm một!" Ngoài ý liệu của mọi người, hắc bào nữ tử thản nhiên trả lời.
"Ngươi nói cái gì? Lão ma, nhà ngươi cho rằng ta là con nít ba tuổi chắc." Lung Mộng hiển nhiên cũng ngẩn ra, rồi lập tức cười nhạt, ra vẻ không tin việc này xảy ra.
"Đương nhiên là không thể giống như lúc trước nguyên thần dung hợp, trước tiên phải để cho ta hạ chút cấm chế vào ngươi đã, để chắc rằng sau khi dung hợp thì nguyên thần của ta làm chính mới được." Hắc bào nữ tử nhàn nhạt nói, đồng thời cầm hắc kỳ trong tay lay động nhẹ, dễ dàng huyễn hóa thành một cái hắc động thật lớn, đem kim ti (sợi tơ vàng) do chín khẩu Kim Đao phát ra, dễ dàng nuốt lấy.
Lúc này do ả tạm dừng chân không tiến tới nữa, nên cũng không có kích phát sự biến hóa của chín khẩu Kim đao.
"Chắc ngươi đang nằm mơ rồi, phải không? Ta làm sao mà đáp ứng được chuyện hoang đường này chứ. Hiện tại ngươi đang muốn độc chiếm thân thể của ta, cần gì phải nói là dung hợp ở đây. Có mưu đồ gì thì cứ nói thẳng ra đi." Lung Mộng kinh nghi nói thẳng ra.
"Mưu đồ, tự nhiên có một chút. Chúng ta đã vài lần dung hợp nguyên thần, ngươi hẳn cũng hiểu. Bất luận ta hay người nếu một mình chiếm cứ thân thể này, đều không thể phát huy được thần thông lớn nhất của nó. Nhưng sau khi dung hợp thì lại có thể tiến tới Hóa Thần kỳ tu sĩ và dễ dàng tiến vào thiên tượng huyền diệu. Cho nên ta và ngươi nếu không muốn sau này lại bị giới tu sĩ liên thủ phong ấn thì tiếp tục dung hợp nguyên thần lần nữa là cách tốt nhất." Hắc bào nữ tử lạnh lùng nói.
"Ha ha, không thể nào tưởng tượng được là Đại thống lĩnh của cổ ma tung hoành nhân giới năm xưa lại đi sợ mấy tên Hóa Thần Kỳ tu sĩ. Chuyện này thật sự là đáng cười đây." Lung Mộng trầm mặc một chút ra vẻ châm biếm nói.
"Năm đó Thánh giới cùng Nhân giới tương thông, thánh tộc chúng ta tùy thời đều có thể quay về để bổ sung hao tổn ma khí. Tự nhiên có thể tùy ý thi triển các loại đại thần thông, nhưng hiện giờ thông đạo đã bị phá hỏng. Hơn nữa hiện tại nhân giới thiên địa nguyên khí cũng đại biến, cho dù ta có thần thông cao thâm đi chăng nữa cũng chỉ có thể thi triển ra vài phần mà thôi. Vì vậy đối với Hòa Thần Kỳ tu sĩ có một chút kiêng kị, thì cũng đâu có gì là kỳ quái chứ. Ngươi không phải cũng giống như ta sao! Đừng nghĩ rằng ngươi là Hóa Thần hậu kỳ linh giới Yêu Tộc, hiện tại cũng chỉ phát huy ra vài phần thần thông mà thôi."
Hắc bào nữ tử bất động thanh sắc nói ra.
" Việc ngươi muốn chiếm nguyên thần của ta là chính. Ngươi không cần phải ba hoa chích chòe làm chi, bản phi không đáp ứng việc này. Nếu không, cho dù có vể thoát khốn nhưng so với trước cũng có gì khác nhau đâu. Đừng tưởng ta không biết, quán trú ma khí vào Hắc Phong Kỳ có thể làm cho ngươi tạm thời sử dụng được linh bảo này. Nhưng làm như vậy đi nữa thì cũng chỉ phát huy được non nửa uy lực của nó mà thôi. Ngươi có thể tiến vào cung điện này hay không thì còn phải xem đã! Muốn dung hợp nguyên thần cũng được thôi, nhưng phải lấy nguyên thần bản phi làm chính. Nếu không thì không cần bàn thêm nữa!"
Lung Mộng quả quyết nói ra.
Hắc bào nữ tử nghe được Lung Mộng nói xong, trên mặt hiện lên một tia âm hiểm tàn nhẫn.
"Xem ra, ngươi đối với Cửu Chân Phục Ma Trận và Bát Linh Xích rất có tự tin. Được, nếu như không đáp ứng thì cứ chờ sao khi bổn thánh tổ tự thân chế trụ được ngươi, sau đó sẽ rút ra nguyên thần tinh hồn làm cho ngươi tan thành mây khói. Làm như vậy hiệu quả kém một chút, nhưng cũng có thể tăng cao được thần thông của ta."
Hắc bào nữ tử âm trầm nói xong lời này, lại hướng tới Hàn Lập quét mắt ra một cái rồi bổng nhiên quay đầu lại thấp giọng ra lệnh cho tên cổ ma vài câu.
Ma vật hai đầu bốn tay liện tục gật đầu rồi thân hình chợt lóe lên, bắn thật nhanh về phía sau đi mất, trong nháy mắt liền thoát ra khỏi phạm vi của pháp trận, bay tới phụ cận của Truyền tống trận màu đen, lẳng lặng trôi nổi bất động phía trên không.
Một màn này hiện ra khiến cho đám người Hàn Lập ngẩn ra, trong lòng không khỏi mắng to.
Xem ra, bọn họ yên lặng từ đầu, định kiếm cơ hội lẳng lặng rời đi, tự nhiện hiện đều thất bại cả.
So với thanh niên họ Từ cùng với yêu vật Ngân Sí Dạ Xoa thì Hàn lập đã sớm chuẩn bị rồi. Nên trong lòng có chút an tâm. Nhưng chỉ trong chốc lát sau đó hắn liền phát hiện Ngân Sí Quỷ Dạ Xoa cùng với Sư Cầm thú thân thể đều mơ hồ huyễn hoặc, sau đó một cổ thanh quang xuất hiện rồi biến mất không còn dấu vết.
Hàn Lập nhíu mày.
Ở một bên, thanh niên họ Từ cùng với Thiên Lan Thánh Nữ môi không ngừng mấp máy, còn sắc mặt thì âm trầm không biết bọn họ đang nói việc gì nữa.
Còn phía mấy tên tu sĩ của Diệp gia đang vây quanh nho sĩ áo trắng thì lẳng lặng đứng đó không nói lời nào, cũng không có bất kỳ dị động nào khác.
Hàn Lập nhíu mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đờ đẫn của nho sinh áo trắng, trong lòng cảm thấy có điểm không đúng, hơi cân nhắc một chút, trong mắt lam quang chớp động, thi triển ra thần thông Minh Thanh Linh Muc.
Vừa nhìn xong, Hàn Lập liền phát hiện ra, nho sinh áo trắng của Diệp Gia đó chỉ là một quang thể, chỉ là một linh khí ảo ảnh mà thôi.
Trong lòng rùng mình, Hàn Lập liền hướng phụ cận xung quanh mình đảo qua, vẫn không thấy dị tượng gì, mới yên tâm dò xét các nơi tìm kiếm chân thân của vị Diệp gia đại trưởng lão này.
Mà trong lúc này, hắc bào nữ tử do nguyên sát thánh tổ phân thần biến hóa thành, sau khi chặn tơ vàng do Kim Đao phát ra, đột nhiên tay cầm Hắc Phong Kỳ mở ra, trực tiếp hướng không trung ném đi, hai tay bắt ấn niệm chú, trong miệng phát ra một chuỗi ngôn ngữ cổ quái.
Sau một tiếng "Oanh", từ phía Hắc Phong Kỳ bổng nhiên hiện ra một đoàn Hắc Phong bay ra.
Cơn gió này từ nhỏ hóa lớn, từ tinh biến thô, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cột lốc xoáy tựa như cây trụ trời, thật kinh người. Mà khi cơn lốc hiện hình, đồng thời có những tiếng sấm vang ầm, ẩn hiện từng đoàn mây vàng với những tia điện sét ngang dọc, tùy thời đều có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
Phía dưới đám mây vàng, xung quanh phụ cận của hắc sắc cự phong (gió lốc màu đen), những lưỡi đao gió như ẩn hiện, đang dần thành hình, cả không gian cát đá bay tứ tung, khắp nơi truyền đến những âm thanh ầm ầm cộng hưởng.
Hàn Lập cả người thanh quang chói mắt, sớm đã hiện lên một tầng phòng hộ dày đặc đem mình và Ngân Nguyệt bảo hộ vào bên trong. Nhưng hai mắt có thể thấy rõ rang khắp nơi đều là quái phong màu vàng. Tầng phòng hộ bị va chạm kêu lên ong ong không ngừng, giống như là một con thuyền nhỏ giữa cơn going tố, trông thật là nhỏ bé.
Hai môi Hàn Lập mím chặt, sắc mặt ngày càng tái nhợt đi.
Hắc Phong Kỳ được Nguyên Sát Thánh Tổ điều khiển bắt đầu hiện ra uy lực đáng sợ của Thông Thiên Linh Bảo.