Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 807: Đường vào nội cốc



Phía tây Trụy Ma Cốc, trên một tòa tiểu sơn màu nâu có hai người một ngồi một đứng trên đỉnh núi.

Người ngồi xếp bằng là một lão giả mi dài mặc áo bào trắng; người đứng là một gã mặc cẩm y đầu đội mũ, râu dài màu hung.

Đúng là hai người: trưởng lão Thiên Cực Môn Lỗ Vệ Anh cùng với Nam Lũng Hầu.

Nam Lũng Hầu hai tay chắp sau lưng đứng ở trước người Lỗ Vệ Anh chừng năm sáu trượng, có vẻ thong dong nhìn về hướng phía xa xa nhưng trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ lo âu.

"Nam Lũng huynh, không nên quá nóng lòng. Người này rất có thể bị truyền tống tới vị trí hẻo lánh, muốn đến đây tự nhiên phải mất chút thời gian. Chúng ta không phải tận mắt thấy hắn tiến vào pháp trận và bị truyền tống vào sao?" Ngồi xếp bằng trên một khối cự thạch nhắm mắt dưỡng thần, Lỗ Vệ Anh tựa hồ cảm ứng được Nam Lũng Hầu trong lòng nôn nóng nên đột nhiên mở miệng nói.

"Nói thị nói như vậy nhưng ngươi cũng biết Trụy Ma Cốc này nguy hiểm trùng trùng, có nhiều loại nguy hiểm mà không phải là cứ có đại thần thông là có thể ứng phó được. Mà chúng ta chuyến này nhất định không thể thiếu khuyết người này. Nếu không chuyến đi Trụy Ma Cốc này rất có thể về tay không" Nam Lũng Hầu thở dài xoay đầu có chút bất đắc dĩ nói.

"Bắc cực nguyên quang nhất định cần phải có Lưỡng nghi hoàn mới có thể xông qua. Nhưng hỏa thiềm thú này thực sự rất lợi hại sao; nếu chúng ta lúc đầu lấy được chiếc nhẫn này thì cần gì người này." Lỗ Vệ Anh giương đôi mắt, không nhịn được oán giận nói một câu.

"Lợi hại hay không lợi hại thì ta cũng không có chính mắt nhìn thấy qua. Bất quá trong di thư của Thương Khôn Thượng Nhân nói thì xác thực con thú này vô cùng đáng sợ. Tốt nhất là tìm tu sĩ có công pháp tương khắc con thú này đến đối phó nếu không cho dù có thể đối phó được nó thì chúng ta cũng không phải vất vả một phen, có khi còn bị đại thương nguyên khí. Tại nơi hung hiểm như thế này, ta cũng không muốn tạo cơ hội cho kẻ nào thừa nước đục thả câu" Nam Lũng Hầu nhướng mày giải thích.

"Nam Lũng huynh nói cũng có đạo lý. Xem ra trải qua lần ở Mộ Lan thảo nguyên đó, Nam Lũng huynh càng thêm cẩn thận. Bất quá ta tại một số điển tịch xem được một số tin tức có liên quan đến hỏa thiềm thú. Con cổ thú này ở thời thượng cổ cũng không phải là nổi danh như thế. Nhưng theo như lời giới thiệu trên đó thì nó không khó đối phó mới đúng. Nhưng nếu theo Thương Khôn Thượng Nhân nói thì phỏng chừng con thú trong cốc này nói không chừng là hỏa thiềm biến dị." Lỗ Vệ Anh sau khi tự đánh giá qua thì nói ra phán đoán của bản thân.

"Biến dị? Việc này cũng có thể. Bất quá, ta cảm giác được con thú này trong cốc không có thiên địch nên thời gian tu luyện rất dài " Nam Lũng Hầu không có hoàn toàn đồng ý với quan điểm của lão giả.

"Chuyện cũng đã đến bước này, nói cái gì nữa cũng vô dụng. Hỏa thiềm này nhất định phải diệt sát, mà thông đạo hướng đến nơi hỏa thiềm thú hiện nay đầy bắc cực nguyên quang. Người nào không chuẩn bị sẵn sàng thì tuyệt nhiên là vô pháp đi qua. Chúng ta không cần lo lắng khối cổ tu di hài bị người khác đoạt trước" Lỗ Vệ Anh lần nữa nhắm hai mắt lại nói.

Nam Lũng Hầu thấy lão giả không chút hoang mang bỗng nhiên cười, đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên thần sắc khẽ biến, vội vàng xoay người hướng lên trời nhìn lại.

Xa xa trên không trung có thanh quang chớp động, theo sau một đạo thanh hồng từ xa xa đang bay tới.

"Là hắn, rốt cục đã tới." Đối với độn quang của Hàn Lập Nam Lũng Hầu dường như đã quen thuộc, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.

Lỗ Vệ Anh nghe vậy, vội vàng mở mắt nhìn, đồng thời đứng dậy.

Xem ra vị Thiên Cực Môn trưởng lão này mặc dù ngoài mặt trấn định nhưng đồng dạng cũng rất nóng lòng.

Đạo thanh hồng kia tựa hồ vô cùng cẩn thận, tốc độ cũng không tính là nhanh. Qua một hồi lâu sau, độn quang mới đến phía bầu trời trên đầu bọn họ.

Thanh quang thu liễm, hiện ra một người đầu mang áo choàng, nhẹ nhàng lơ lửng ở trên đầu hai người, cúi nhìn xuống.

"Là Hàn đạo hưu phải không?"

Dùng thần thức đảo qua nhưng phát hiện thần thức không có cách nào xuyên thấu được cái áo choàng màu xanh. Nam Lũng Hầu trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chần chờ nói.

"Sao vậy, trừ Hàn mỗ ra thì đạo hữu lại có thể nghĩ đến ai nữa." Hàn Lập sờ sờ áo choàng trên đầu, khẽ cười nói đồng thời ánh mắt lại nhìn sang lão giả họ Lỗ liếc mắt một cái.

Lỗ Vệ Anh đồng dạng phát hiện ra dị tượng của áo choàng nhưng thần sắc như thường.

"Hàn đạo hữu nói giỡn rồi, ta cùng Lỗ huynh chờ đạo hữu đã lâu rồi." Vừa nghe thanh âm của Hàn Lập, Nam Lũng Hầu thởi dài một hơi.

Mặc dù cảm giác được việc Hàn Lập mang áo choàng này có chút quái dị nhưng thấy Hàn Lập cũng không muốn đề cập đến việc này thì hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. Ba người cũng không phải là những người dông dài mà trực tiếp thương lượng chuyện diệt sát hỏa thiềm thú.

Để đến được nơi của hỏa thiềm thú thì trước hết phải tiến vào nội cốc mới được.

Gọi là "Nội cốc" kỳ thật chỉ là danh xưng dùng để chỉ thượng cổ cấm chế lợi hại hơn trong Trụy Ma Cốc. Nơi đây là khu trung tâm Trụy Ma Cốc một lần nữa bị thiết hạ cấm chế tạo thành một khu vực riêng biệt.

Chỉ là lúc này đây, thông đạo tiến vào nội cốc cũng không phải chỉ có một cái.

Đi quanh ngoại cốc một vòng là có thể dễ dàng tìm được hơn mười cái thông đạo lớn nhỏ không đồng nhất.

Chỉ là các thông đạo này bên trong đều bị thiết hạ cấm chế trùng trùng, nếu muốn đi qua thì chỉ có cách bài trừ từng điểm một mà thôi. Còn nếu muốn cậy mạnh xông vào thì chỉ là tự mình chuốc lấy khổ.

Thượng cổ cấm chế này mỗi cái đều có uy lực vô cùng lớn, hơn nữa không lưu tình chút nào. Không công kích thì thôi, một khi động thủ thì tuyệt đối không chút khách khí phản phệ lại.

Lúc đầu Thương Khôn Thượng Nhân tự thị trận pháp tạo nghệ không kém, một thân một mình nghiên cứu nhiều ngày nhưng sau phải hoàn toàn từ bỏ.

Mặc dù không phải thực sự không có cách nào giải khai, nhưng chỉ bằng vào một mình hắn thì thật sự còn lâu lắm.

Sau đó Thương Khôn Thượng Nhân lại hao tổn tâm cơ, hơn nữa cơ duyên xảo hợp mới tìm được một thông đạo nhỏ bí ẩn tràn đầy bắc cực nguyên quang.

Thông đạo này rất bí ẩn, không dễ dàng bị người khác phát hiện nhưng bắc cực nguyên quang trong thông đạo đủ để diệt sát các tu sĩ không biết xông vào trong.

Bất quá bây giờ có lưỡng nghi hoàn, nên việc tiến vào trong nội cốc thì cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Hàn Lập cùng hai người này thương lượng xong kế sách thì không nghỉ ngơi mà lập tức bay lên trời, chuẩn bị thi triển độn quang hướng phía nội cốc bay đi.

Nhưng là vừa lên không, Nam Lũng Hầu đã giơ tay hướng Túi Trữ Vật vỗ một cái, lấy ra mấy cái linh đang màu sắc khác nhau, lớn nhỏ cỡ vài tấc sau đó treo bên hông.

Hàn Lập thấy tình cảnh này thì hơi ngẩn ra, có bất ngờ liếc nhìn Nam Lũng Hầu một cái.

"Đây là cảm ứng linh, chỉ cần đến chỗ không gian có chút ba động hơi khác thường là nó tự động rung lên. Mặc dù không thể đoán trước nơi có khe hở không gian, nhưng có thể cảnh báo đại bộ phận khe hở không gian ở cạnh bên người" Nam Lũng Hầu thấy Hàn Lập mắt lộ ra vẻ tò mò nên hướng Hàn Lập giải thích một câu.

Hàn Lập trong lòng khẽ động gật đầu, rồi ba người hóa thành ba đạo độn quang bay vụt đi rời khỏi tiểu sơn.

Bọn họ một đường hướng tới trung tâm sơn cốc bay đi, mấy cái chuông đồng này thật linh nghiệm.

Một khi có khe hở không gian xuất hiện nó lập tức phát ra thanh âm đinh đương thanh thúy khiến cho ba người có thể kịp thời chú ý, phòng ngừa đâm đầu vào nó.

Bất quá số khe hở không gian này đại đa số đều có dấu tích để có thể tìm ra hoặc là các khe hở mờ nhạt còn loại khe hở không gian ẩn hình thì linh đang này lại không cách nào cảnh báo được.

Hàn Lập biết rõ ràng việc này như thế bởi vì trên đường đi hắn dùng linh nhãn nhìn thấy một khe hở không gian ẩn hình cách ba người một bên không xa. Ba đạo độn quang bay sát qua bên cạnh nó mà mấy cái chuông kia không có chút động tĩnh nào.

Xem đến nơi đây, Hàn Lập trong lòng có chút thả lỏng.

Bất quá tựa hồ đúng như Nam Lũng Hầu nói, có cái chuông đồng này đích xác là tiện lợi hơn rất nhiều.

Nam Lũng Hầu cùng Lỗ Vệ Anh cũng có thể phóng tâm đại triển thủ cước khiến cho độn tốc tối thiểu nhanh hơn vài phần.

Ba người trên đường đi may mắn cũng không có gặp khe hở ẩn hình nên Hàn Lập tất nhiên cũng không cần cảnh báo cái gì.

Ba người cứ như vậy đi, cả đoạn đường bình yên vô sự.

Hơn nửa ngày sau, bọn họ đã đến sát bên nội cốc, ở trước một dãy núi xa lạ.

Dãy núi này gồm hơn mười toà núi nhỏ kéo dài liên tiếp hình thành dải núi non dài hơn mười dặm.

Mà ở sau núi non này là một mảnh huyết sắc ánh sáng che kín bầu trời màu vàng, nhìn có vẻ yêu dị vô cùng.

"Đó chính là nội cốc! Huyết quang này là cấm chế cực kỳ lợi hại. Tuyệt đối không nên đi trêu chọc vào, nếu không chết thì cũng bị lột da tróc thịt." Nam Lũng Hầu cũng lần đầu tiên nhìn thấy huyết quang này nhưng vừa thấy cảnh này thì lại giống như ngựa già quen đường lập tức cảnh báo.

Hàn Lập nhíu mắt nhìn huyết quang này vài lần, mặt không chút thay đổi.

Huyết quang này quái dị như thế nên cho dù Nam Lũng Hầu không nói việc này thì hắn cũng không có tùy tiện xông tới.

Bất quá, thượng cổ ma tu quả là có ý tứ, dĩ nhiên ở trung tâm Trụy Ma Cốc lại bố trí tầng tầng lớp lớp cấm chế lợi hại. Thật không biết chỗ này ban đầu sử dụng làm gì mà phòng thủ chu đáo như thế? Chẳng lẽ là lao tù hoặc là lồng giam?

Không biết vì sao, Hàn Lập trong lòng dâng lên một ý niệm cổ quái như vậy nhưng lập tức lại gạt ý nghĩ này đi.

Loại quái vật nào mà lại cần lồng giam lớn như đại sơn cốc này. Việc này căn bản là không có khả năng hơn nữa phân nửa nơi đây là cứ điểm trọng yếu của thượng cổ ma tu!

Hàn Lập trong lòng đoán già đoán non.

Lúc này, Nam Lũng Hầu lại cùng với lão giả Lỗ Vệ Anh, Hàn Lập cũng trực tiếp hướng hai tòa sơn lĩnh trong đó mà bay đi.

Khi tới đó, Nam Lũng Hầu khoát tay, ba người dừng lại, chậm rãi hạ xuống mặt đất.

Dùng mắt thường cũng nhỉn thấy ở phía trước sơn thạch được cây cối phủ xanh, cây to xuyên thẳng vào mây, hết thảy thoạt nhìn đều rất bình thường, tựa hồ không có gì không đúng.

"Là nơi này! Nơi này bộ dáng nguyên bản không phải là như vậy, là Thương Khôn Thượng Nhân lúc gần đi thi triển một loại ảo thuật đem cửa thông đạo che lại nên nhìn không thấy lối vào cửa. Ta trước tiên đem huyễn thuật phá đi đã." Nam Lũng Hầu nét mặt hiện ra một tia hưng phấn, nhưng trong miệng tỉnh táo nói.

Tiếp sau, hắn vung tay một cái, một khối ngọc bội màu trắng từ trong cổ tay áo bắn ra, sau khi xoay quanh người một vòng thì dừng lại lên đỉnh đầu.

Tiếng chú ngữ trầm thấp từ trong miệng Nam Lũng Hầu phát ra. Hắn hai tay bắt quyết hướng ngọc bài trên đỉnh đầu đánh ra từng đạo pháp quyết nhan sắc khác nhau.

Tất cả pháp quyết chợt lóe lên rồi lập tức bị ngọc bội hấp thu sạch sẽ; theo sau, bạch quang chói mắt phát ra, trên không trung ngọc bội khẽ run rẩy và phát ra âm thanh rõ ràng.

Nam Lũng Hầu hét lớn một tiếng, một mảng lớn ánh sáng mờ màu trắng từ ngọc bội phun ra lao về phía trước.

Phía dưới, một màn quỷ dị xuất hiện.

Ánh sáng mờ màu trắng đi qua nơi nào thì nơi đó núi đá, cây cối cũng giống như một bực họa sau khi vặn vẹo thì hé ra, trong ánh sáng mờ tất cả biến mất.

Đoàn ánh sáng màu trắng sau một tiếng thanh minh thì thu về, nhập vào trong ngọc bội biến mất không gặp bóng dáng.

Mà trước mặt ba người Hàn Lập bây giờ là một cảnh tượng xa lạ.