Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 970: Song hạt sơn



Ngày hôm sau, Hàn Lập đem Thiên Cơ Phủ thu lại, biến thành một đạo độn quang hướng về phía đất liền bay đi, hơn nửa tháng sau, hắn đã trở lại lục địa.

Hàn Lập cũng không vội đi Thiên Phù Môn, mà lập tức chạy thẳng tới Nam Cương.

Tại trên đường đi hắn cũng không dám nghỉ ngơi, đem một ít tài liệu dùng để luyện chế Tam Diễm Phiến, dùng anh hỏa luyện chế thành linh liêu.

Nhưng đáng tiếc là trên đường đi cũng không có gặp dông tố, lôi hỏa chi lực cũng vô phương thu thập, điều này làm cho Hàn Lập có chút buồn bực.

Bất quá, hắn cũng không nóng lòng. Nam Cương kia rừng rậm mọc liên miên, không khí rất nóng, chỉ cần trời mưa liền sẽ có lôi điện, cho nên việc thu thập lôi hỏa khi đến Nam Cương cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Bốn tháng sau, Hàn Lập rốt cục xuất hiện ở bên trong quận Nam Cương.

Nam Cương thành thị là một trong số ít địa phương không thuộc về một đại tông môn cai quản, tài nguyên của nó thuộc về hơn mười tông môn quản lý.

Những tông môn này mặc dù lúc bình thường thì không ngừng tranh đấu, nhưng một khi có thế lực khác xâm nhập Nam Cương, bọn họ sẽ lập tức sát cánh để đối địch. Cho dù là chánh ma thập đại tông môn, cũng vô phương đem thế lực xâm nhập vào trong đó, Nam Cương nghiễm nhiên trở thành một quốc gia rất có tư thế tại Đại Tấn.

Do tình huống đặc thù như thế, các tông môn tại Nam Cương đều bài ngoại, công pháp tu luyện tự hình thành một hệ.

Những tông môn này tu luyện công pháp đại đô thị tu tiên giới, hiếm thấy âm độc pháp môn, chẳng những am hiểu dụng độc, pháp môn sử dụng côn trùng cũng rất độc đáo, các loại tà thuật, bùa chú càng xuất thần nhập hóa, tu sĩ khi tranh đấu cùng đẳng cấp với bọn họ, nếu không cẩn thận sẽ gặp độc thủ mà không hiểu tại sao, thật sự là rất khó lòng phòng bị.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu tại sao các đại tông môn không muốn dùng cứng đối cứng với các tông môn tại Nam Cương. Nếu không phải là lực lượng của mấy đại môn phái cùng liên thủ, chấp nhận nguyên khí tổn thương nặng nề thì không thể dùng vũ lực cướp lấy quận này.

Triều Vân Phủ ở phía tây của Nam Cương. Song Hạt Sơn là một sơn mạch tại Triều Vân Phủ. Phương viên trải rộng đến mấy trăm dặm. Quanh năm có chướng khí bao phủ. Không phải tusĩ có tu vi cao thâm hoặc là dùng đan dược chuyên khắc chế chướng khí thì căn bản là không thể tiến vào núi này.

Mà núi này tại Nam Cương cũng tương đối nổi danh. Do được độc khí bao phủ nên trong núi chẳng những vẫn còn vài loại độc thảo có giá trị rất cao. Mà còn có rất nhiều thiết vĩ, hồng tuyến lưỡng chủng Độc Hạt. Nó còn là địa phương rất thích hợp để tu sĩ thi triển côn trùng thuật đặc biệt là Linh Trùng.

KhiHàn Lập tới gần vùng núi này thì đúng là thời điểm Song Hạt Sơn bộc phát chướng khí mỗi năm một lần. Xung quanh sơn mạch lúc này tụ tập đông đảo tu sĩ. Bởi vì cũng chỉ có vào lúc này, Lưỡng chủng Độc Hạt mới có thể xuất hiện, đây thật sự là cơ hội tuyệt hảo để bắt giữ độc trùng.

Bất quá những tu sĩ này phần lớn chỉ là luyện khí kỳ. Ngẫu nhiên cũng có vài tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ lẫn vào trong đó. Cấp bậc từ Kết đan kỳ tu sĩ đối với nơi này lại không hề hứng thú.

Giống như Hàn Lập với tu vi Nguyên Anh trung kỳ xuất hiện nơi đây. Nếu để tu sĩ khác phát hiện ra, tự nhiên sẽ khiến cho mọi người xôn xao. Lúc này bên ngoài Hàn Lập có một đoàn linh quang màu xanh bao phủ, ngoài ra lại có thêm chướng khí che phủ nên rất khó bị phát hiện.

Những chướng khí này nồng đậm dị thường, trong đó lại có độc trùng thường lui tới, đối với đê giai tu sĩ mà nói là cực kỳ nguy hiểm, nhưng với Hàn Lập thì tự nhiên không đáng nhắc tới, hắn trực tiếp bay thẳng đến khu vực trung tâm.

Mặc dù ban đầu Phú lão giả chỉ nói là Song Hạt Sơn, cũng không có nói địa điểm cụ thể, bây giờ cứ tới ngọn núi cao nhất trong Song Hạt Sơn có lẽ sẽ không sai.

Phi hành trên không trung, ngẫu nhiên cũng có gặp vài tên tu sĩ, Hàn Lập căn bản cũng không để ý, trực tiếp bay qua phía trên bọn họ.

Với tốc độ độn tốc của hắn, những đê giai tu sĩ này căn bản là vô phương phát hiện ra.Nhưng trong lúc Hàn Lập đang suy nghĩ xem Phú lão giả tại sao lại hẹn hắn đến, rốt cuộc là có chuyện gì thì đột nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Bò cạp vương, là biến dị Thiết Vĩ Hạt. Mọi người chạy mau." Một nam tử hoảng sợ cất tiếng kêu khàn khàn truyền đến, tiếp theo vài tiếng bạo liệt cùng một tiếng côn trùng kêu quái dị đồng thời vang lên. Tựa hồ cũng không cách chỗ của hắn quá xa.Hàn Lập quay đầu nhìn về phía tiếng kêu phát ra, trong mắt lam mang chớp động.

Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, mấy bóng người xuất hiện trong chướng khí, bay về phía Hàn Lập, những người này mũi chân chĩa xuống đất đang gấp rút thi triển khinh thân thuật.

"Di!" Hàn Lập ánh mắt đang lạnh lùng khi nhìn thấy một nữ tử vừa bay qua, không khỏi kinh ngạc, độn quang liền dừng lại.

Sau đó, hắn phất tay áo bào một cái, thanh hà từ trong tay áo bay cuộn ra, hào quang nơi đi qua nơi nào thì chướng khí lập tức bị quét sạch, trong nháy mắt phương viên hơn mười trượng lập tức trở nên quang đãng.

Mấy bóng người kia khi nhìn thấy hiện tượng này, lập tức hoảng sợ vội dừng lại.

Không chút chần chừ, đan thủ của Hàn Lập liền hướng phía sau bọn họ phách một trảo vào hư không, một quang thủ màu xanh hiện lên hung hăng chụp xuống phía dưới, sau đó bay vụt quay về trước mặt Hàn Lập.

Bên trong quang thủ là một con cự hạt (bò cạp) rất lớn, vỏ ngoài đen nhánh tỏa sáng, sau lưng có một cái càng tử mang lóe lên, tựa hồ độc vô cùng. Đây đúng là biến dị Thiết Vĩ Hạt đang truy đuổi mấy tên đê giai tu sĩ này.

Thiết Vĩ Hạt này chỉ là yêu thú cấp hai, bị quang thủ giam cầm vô phương nhúc nhích, chỉ có thể phát ra những âm thanh quái dị.

Mấy tên tu sĩ chứng kiến cảnh này, tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn Hàn Lập, không biết phải làm sao cho đúng.

"Tại Tấn Kinh sau khi từ biệt, vương đạo hữu sao lại xuất hiện ở chỗ này, Tào cô nương vẫn mạnh khỏe chứ?" trên người Hàn Lập quang mang tản ra, thong dong nói.

"Ngươi là Hàn đạo hữu, không, Hàn tiền bối! Tào sư muội bây giờ vẫn còn ở Tấn Kinh, không có đi cùng vãn bối. Vãn bối cùng mấy đồng đạo lên trên núi tìm kiếm vài cọng linh thảo." Hoàng sam nữ tử đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên nét mặt hiện lên vẻ vui mừng, đúng là Vương sư tỷ của Tào Mộng Dung ở vùng ngoại ô tại Tấn Kinh.

Ngày đó sau khi Hàn Lập rời đi, nàng này tự nhiên biết Hàn Lập có thân phận cao giai tu sĩ, cho nên ngay khi nhận ra Hàn Lập, thái độ tự nhiên không dám giống như lần trước, liền tự động dùng thân phận của vãn bối để nói chuyện, thần sắc cung kính dị thường.

Các tu sĩ kia thấy Vương nữ tử quen biết với Hàn Lập vội vàng tiến lên thi lễ bái tạ.

Bất quá, bọn họ bao gồm cả Vương nữ tử đều nghĩ Hàn Lập chỉ là một tiền bối Kim đan kỳ tu sĩ. Nguyên Anh kỳ tu sĩ đối với bọn họ mà nói là một đẳng cấp quá cao, có lẽ không tồn tại trong suy nghĩ của bọn họ.

"Quý bá phụ, thân là Đại Tướng quân, đạo hữu tại sao lại vì vài cọng linh thảo mà mạo hiểm đến chỗ này." Hàn Lập nghe Tào Mộng Dung nói như vậy, chỉ gật đầu sau đó lại nhướng mày nói.

" Gia tộc của vãn bối mặc dù có không ít linh thạch, nhưng tại hạ tư chất bình thường, cho nên gia tộc cũng sẽ không chấp nhận tốn hao linh thạch trên người vãn bối." Vương nữ tử cười khổ nói.

"Nguyên lai là như vậy, kỳ thật tư chất của ngươi cũng không thể tính là quá kém, Trúc Cơ thực sự không phải không có hi vọng. Bây giờ ngươi gặp lại ta ở đây, cũng coi như ngươi và ta có chút duyên phận. Con độc trùng này ta để lại làm quà tặng, các ngươi tự giải quyết cho tốt. Ta có việc phải đi." Hàn Lập nói như thế xong nhẹ nhàng điểm một chỉ về phía quang thủ.

"Phanh" một tiếng vang nhỏ, quang thủ biến mất vô ảnh vô tung, Thiết Vĩ Hạt cứng ngắc rơi xuống trước mặt bọn họ, vẫn không nhúc nhích, giống như vật chết.

"Tiền bối, ta..."

Nàng đang muốn nói ra lời cảm tạ thì đã thấy xung quanh Hàn Lập thanh quang chợt lóe, sau đó Hàn Lập biến mất vào trong chướng khí. Vương nữ tử chỉ có thể cảm tạ trong lòng nàng mà thôi.

Mấy người tu sĩ kia nhìn biến dị Thiết Vĩ Hạt trên mặt đất, trong mắt bọn họ đều lộ vẻ ham muốn.

Nhưng đây là quà tặng của cao giai tu sĩ tặng cho Vương nữ tử, bọn họ cho dù trong tâm có phát sinh tà niệm, cũng không dám động thủ cướp đoạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương nữ tử sau khi dùng vài bùa chú phong bế liền hoan hỉ đem nó thu vào trong túi Linh Thú.

Lúc này từ trên trời cao truyền đến một tiếng phích lịch, sau đó chướng khí đang bao phủ cả bầu trời đột nhiên quay cuồng, tiếp theo cuồng phong chợt nổi lên, làm cho chướng khí tản mát đi một ít, mơ hồ có thể thấy trên trời cao mây đen nghìn nghịt, có vẻ như mưa gió sắp nổi lên.

"Tại sao lại có cơn mưa trái mùa như vậy." Lúc này, Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn núi đen phía xa xa, thì thào nói một câu, rồi hóa thành một đạo thanh hồng bắn về phía đỉnh núi.

Vài tiếng sấm vang lên, mây đen từ khắp nơi dồn về, cuồng phong gào thét khắp nơi, mưa bắt đầu rơi mịt mù. Quang mang trên người Hàn Lập chợt tắt, hắn hạ xuống một khối đá lớn trên đỉnh núi, nhờ có linh quang che đậy, trên người Hàn Lập không hề có giọt mưa nào. Trên một phiến đá lớn cách đó không xa, lại đang có bảy tám danh tu sĩ tụ tập ở chỗ này, có hai tên Trúc Cơ kỳ, còn lại đều là tu vi luyện khí kỳ.

Những người này đều dùng một cái khăn quấn trên đầu, trang phục bọn họ đã chứng minh tất cả đều tu sĩ địa phương, bọn họ giật mình khi thấy Hàn Lập đột nhiên xuất hiện ở đỉnh núi.

Hàn Lập thấy mấy người kia chú ý đến hắn, chợt thả ra linh khí kinh người, tay áo bào phất một cái, lạnh lùng nói

"Tất cả đều cút cho ta!"

Cuồng phong gào thét, một cỗ hào quang cuồn cuộn ra.

Vài tên tu sĩ kinh hãi, có tên vội thả ra vòng bảo hộ để ngăn cản, có tên vội vàng ngự khí bay lên không, nhưng hào quang sau khi hiện lên, đều bị thanh hà thổi quét bay ra xa vài chục trượng, tất cả đều không có ngoại lệ.

Lúc này, những người này biết rằng bọn họ đang gặp cao giai tu sĩ, không nói thêm câu nào liền hướng chân núi bay đi, không dám trì hoãn.

Hàn Lập nhìn những người này cho đến khi bọn họ hóa thành một điểm đen, sau đó tất cả đều biến mất, liền ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Giờ phút này mây đen tụ cả lại trên không trung, ngân xà loạn vũ, lôi minh không ngừng!