(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 203



Hai nhóm người trao đổi chút chuyện rồi thay ca, đoàn người cũ lái xe trở về trụ sở. Qua hai ngày, Di Giai thấy về cơ bản tuần tra này nọ cũng nhàn hạ, chỉ là thi thoảng đi lại xung quanh, cầm ống nhòm trèo lên nhà gỗ trên cây nhìn qua lại, nếu không phải có zombie thì cũng chỉ như một chuyến cắm trại bình thường mà thôi. Tất nhiên, chỉ mình cô có cảm giác thảnh thơi như thế!


"Đêm nay em đi tuần với chị!" Tư Hạo cao hứng bừng bừng nói.


"Ừ." Di Giai thu xếp chút đồ vào balo rồi đeo lên lưng:"Hôm nay đi qua phía Tây xem."


Tư Hạo gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cô:"Nếu có zombie thì chị cứ đứng đằng sau em."


"Ồ?" Di Giai cười cười:"Được."


Tư Hạo ngẩn người nhìn cô, nhưng rất nhanh đã đánh mắt quan sát xung quanh, có vẻ rất nghiêm túc tuần tra. Hai người vừa tán gẫu vừa đi ngày một sâu vào rừng, không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng lá khô bị dẵm nát dưới chân cùng tiếng gió lướt qua những cành lá xào xạc, nếu là ngày thường đi một mình tới đây Tư Hạo đã sớm nhận ra điểm khả nghi ở một số góc khuất, nhưng hôm nay đi với Di Giai, cô luôn siết chặt tay cậu khiến cậu không thể không ở lại bên cạnh cô, đến trống ngực cũng dường như đập nhanh hơn một chút.


Tư Hạo không hiểu sao có chút hồi hộp xen lẫn cảm giác vui vẻ khi được cô dựa dẫm, cậu buột miệng như đang an ủi trẻ con:"Không cần sợ."


"Hở?"


"A... Ý em là dạo này quả thật không còn thấy zombie ở quanh đây nữa. Không có gì phải sợ đâu!" nói xong lại muốn tự cắn lưỡi mình, Di Giai mạnh như vậy, sao lại sợ cơ chứ. Nhưng giây sau bước chân cậu đã chợt khựng lại.


Từ trong bóng tối, zombie từng bước tiến lại từ mọi hướng, rất nhiều con há miệng thở ra khí xanh, đến mắt cũng lập lòe như đom đóm trong đêm, đây là zombie cấp cao biến dị. Lần đầu tiên cậu thấy chúng xuất hiện đông như vậy, cũng là lần đầu thấy chúng có quy mô tổ chức, giống như đã ẩn mình sẵn ở đây chờ họ tới từ lâu.


Chết tiệt! Sao mình có thể mất cảnh giác như vậy... Bọn chúng từ khi nào...


"Chị. Ở phía sau em!" sắc mặt Tư Hạo thoáng chốc đã trắng bệch, không kịp nghĩ nhiều, vội che Di Giai ra phía sau mình, trên tay bùng lên một ngọn lửa. Zombie chẳng quan tâm xem cậu có dị năng hay không, từng con gầm lên nhảy bổ vào.


Bay ra, lại bò vào, lũ zombie cấp cao không biết đau cũng chẳng biết sợ, còn rất khó đánh chết, cậu vừa đánh bay chúng vừa muốn kéo Di Giai bỏ chạy nhưng zombie cấp cao không đơn giản, rất nhanh cậu đã bị cào một vết dài trên ngực, mùi máu tanh trong không khí khiến đám zombie càng thêm hưng phấn cuồng loạn, nhưng lại dường như có thứ gì đó khiến chúng không dám tấn công quá điên cuồng, hành động trở nên có phần gò bó.


"Chị chạy trước đi! Báo với mọi người! Em ở lại cầm chân chúng." Tư Hạo hô lên, nhưng không có tiếng trả lời. Bấy giờ cậu mới chợt nhận ra từ nãy tới giờ, chỉ có một mình mình ra tay tấn công.


Di Giai bình thản cúi đầu nhìn cậu, gương mặt vẫn dịu dàng như mọi khi, cô từ từ lùi lại, kỳ lạ là đám zombie không hề có ý định tấn công cô, thậm chí chúng còn lập tức dừng toàn bộ đòn tấn công của mình như sợ làm cô bị thương dù chỉ là một chút.


Tư Hạo mở to mắt.


"Thật ra tôi luôn có cảm giác là cậu đã biết quá nhiều. Tôi không thể để cậu sống lâu hơn được..."


"Đừng nói gì cả! Mau trở lại đây!" Tư Hạo đột nhiên gào lên chặn đứng lời cô, cậu vươn tay về phía cô, ánh mắt giống như van nài:"Xin chị đừng nói gì cả!"


Di Giai nhìn cậu một lúc rồi xoay lưng lại, không hề do dự bước vào bóng đêm. Chỉ nghe Tư Hạo hét lên một tiếng, zombie hết đợt này đến đợt khác không còn lưỡng lự mà xông vào tấn công bằng những gì hiểm độc nhất, nhưng ánh mắt cậu vẫn duy chỉ nhìn về một hướng, có điều, đến cuối cùng vẫn chẳng hề thấy người quay về.



Tư Hạo bị đau tỉnh, cậu thấy một bóng người mờ ảo đang ôm mình mà chạy.


"...Di Giai?"


"Hừ. Tỉnh rồi?"


"Sao lại là ngươi?!"


"Cái gì mà sao lại là ta? Ngươi nói chuyện với ân nhân mình kiểu đấy à?" Tang Gia hừ lạnh.


"Di Giai đâu?... Khụ khụ..." Tư Hạo muốn giãy khỏi hắn, nhưng cơn đau ập đến khiến cả người cậu phát run lên, đến cả hô hấp cũng như bị chặn lại.


"... Bị thương đến thế này rồi, còn không lo giữ mạng mình à?"


"Di Giai... Chị ấy vẫn đang ở đó!"


"Không có! Ở đó chỉ toàn zombie, không có ai hết!"


"Im miệng! Rõ ràng chị ấy vẫn ở đó! Mau quay lại!" Tư Hạo gào lên, cố gắng kìm nén cơn đau muốn đẩy hắn ra, nhưng cậu quá yếu, dù cố hết sức vẫn không thể xê dịch.


"Ngươi tỉnh táo nhớ lại! Vừa rồi có chuyện gì xảy ra!" Tang Gia chỉ hận không thể một chưởng đập chết chính mình trong lòng, thê thảm như vậy còn muốn quay lại? Rõ là muốn tìm chết!


Nghe hắn nói, cả người Tư Hạo run lên, nhớ lại ư...


"Thật ra tôi luôn có cảm giác là cậu đã biết quá nhiều. Tôi không thể để cậu sống lâu hơn được..."


Bước chân của cô từ đầu đến cuối không hề có một tia do dự.


Cậu đột nhiên cảm thấy một cơn đau buốt từ ngực lan ra khắp thân thể, khổ sở hơn cả những vết thương do zombie gây ra, rốt cuộc giống như không chịu đựng nổi, cậu bật khóc.


Tang Gia liếc xuống, sắc mặt không chút biến đổi mà lao vút qua cánh rừng.