(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 204



Sau khi thoát khỏi Tư Hạo, Di Giai nhanh chóng chạy như bay về một hướng, theo sau là đám zombie cấp cao, lũ zombie này tất nhiên không phải đột nhiên xuất hiện mà là do cô đã bố trí sẵn, tạo nên một vở kịch để có thể quang minh chính đại rời đi. Có điều sợ rằng lần sau gặp lại, cô và Tư Hạo đã là kẻ thù không đội trời chung.


Chạy một mạch tới phía bên kia rìa rừng, đến sáng rốt cuộc cũng đến nơi. Thoát khỏi khu rừng này chính là một thành phố bỏ hoang, thành phố vì gần trụ sở An Bình nên sớm đã bị quét sạch vật tư, thường thì cũng chẳng có ai đến. Đáng lẽ nơi này nên không có một bóng người nhưng khi Di Giai vào, từ bốn phía bỗng lấp ló mấy hình bóng ngập ngừng.


"Cô tới rồi."


Ở trung tâm thành phố là một đài phun nước cạn, người đang lười biếng ngồi trên đó thấy cô đến thì đứng dậy, hơi giơ tay lên.


Vua zombie còn lại.


Mà mấy bóng hình lấp ló cũng từ từ đi ra, là zombie.


Di Giai bước đến trước mặt người đó, gật đầu hỏi:"Sao cô lại đến đây?"


Vua zombie ở một khoảng cách nhất định có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau, Di Giai đã cảm thấy sự xuất hiện của vua còn lại cách đây một ngày trước, thấy có chút kỳ lạ nên sau khi diễn kịch xong liền chạy thẳng tới nơi phát ra tín hiệu.


"Phía trước là trụ sở An Bình, tôi nghe zombie cấp cao báo lại là cô ở đó, còn định trong ứng ngoài hợp cùng cô tấn công, sao cô lại ở đây? Không xảy ra chuyện gì chứ?"


Đối phương giao tiếp được với zombie nên biết được hành tung của cô cũng không lạ, có điều tấn công An Bình...


Di Giai lắc đầu, đang muốn nói chợt thấy có người bước ra từ một ngã rẽ, đang chậm chạp đi về phía này.


Đúng vậy, là người.


Vua zombie thứ hai nhìn theo ánh mắt cô, quay đầu lại.


"Bảo bảo, cậu đi đâu đó? Tôi đã bảo cậu đừng đi lung tung, khả năng tự kiểm soát của mấy đứa cấp thấp không cao đâu!"


Đối phương không nói gì, chỉ từ từ đi đến cách họ một khoảng rồi dừng lại, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chăm chú xuống đất, khuôn mặt cũng không biểu lộ ra chút cảm xúc nào.


Tiêu Cự nhăn mày, quay lại nói với Di Giai:"Đây là túi đồ mà tôi kiếm được khi tấn công một trụ sở gần đây, hắn có dị năng không gian trữ đồ, tôi có nhiều đồ cần đem theo, hắn đúng lúc có ích. À, còn nhét zombie vào được."


Dị năng không gian quả thật là rất hiếm, còn có thể chứa zombie, Di Giai không khỏi muốn nhìn thêm mấy lần, chỉ thấy đối phương sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có mấy phần huyết sắc, có phần e ngại:"Hắn không phải sắp chết chứ?"


"Hả? Chắc do dùng dị năng quá sức chút thôi."


"...Trong không gian của hắn đựng gì vậy?"


"Mấy đội quân zombie của tôi."


"..."


"Gì? Mang theo đám đó chạy bộ khắp nơi phiền lắm biết không? Tôi cũng không muốn nhét hết cho hắn nhưng dị năng không gian quá hiếm, tìm khắp nơi mà chỉ có một tên này."


Di Giai nghĩ nghĩ, tiến lại gần kẻ kia, chỉ thấy cơ thể hắn khẽ cứng lại, sắc mặt càng thêm trắng.


"Dị năng cấp mấy?"


"..."


"Không muốn chết thì mở miệng."


"...6." Nghe thấy giọng hắn khàn đặc, Di Giai không khỏi nhíu mày, cô lấy chai nước trong balo rồi vứt cho hắn:"Uống đi."


Đối phương ngập ngừng, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy, vài ngụm đã uống hết cả chai.


"Gì? Khát sao không biết mở miệng nói một tiếng? Làm bộ dạng sống dở chết dở cho ai xem?" Sắc mặt Tiêu Cự không tốt.


Di Giai lại nói:"Hắn kiệt sức là thật, nâng cấp dị năng của hắn lên có thể sẽ bớt gánh nặng đi, còn mang được nhiều đồ hơn."


"Nâng cấp? Làm thế nào?" Tiêu Cự dường như không biết việc hấp thụ tinh hạch, Di Giai đành phải mang kiến thức học được mấy ngày nay ra phổ cập cho đối phương.


Dị năng từ cấp 1-5 gọi là Sơ cấp, cấp độ tăng lên khá nhanh, từ 6-8 là Trung cấp, tốc độ tăng chậm lại, từ 9-10 là Cao cấp, tốc độ tăng cực chậm, số lượng tinh hạch cần hấp thụ cũng tăng lên.


Tiêu Cự nghe nói tinh hạch chỉ có trong người zombie cấp cao, lập tức lệch cho mấy con tự bổ não mình lấy ra, quả nhiên có mấy hạt xanh đỏ, zombie cấp càng cao bên trong càng có nhiều tinh hạch, con nhiều nhất có tới 5 mảnh. Di Giai nhìn mà tiếc hận, cô chỉ điều khiển được zombie cấp cao, mất một con là mất đi một binh lính.


Tiêu Cự cầm đống tinh hạch đưa cho tên kia bắt hắn hấp thụ, sau khi hấp thụ xong quả nhiên sắc mặt tốt hơn.


"Cấp mấy?"


"...7."


Thấy vua zombie còn lại dường như đang suy xét có nên hạ lệnh cho đàn em tự bổ não tiếp không, Di Giai vội hỏi:"Làm thế nào để zombie thường nâng cấp lên thành zombie cấp cao?" cô lăn lộn trong trụ sở của con người, học được cách tăng cấp dị năng thì đối phương cũng lăn lộn trong đám zombie, biết được những thứ mà cô không biết.


"Ăn não người, ăn lẫn nhau, tóm lại là ăn thật nhiều." Tiêu Cự đáp.


"Ăn lẫn nhau? Không phải zombie không tấn công lẫn nhau sao?"


"Bình thường là vậy. Nhưng đôi khi vì tranh giành thức ăn, hoặc những con cấp cao muốn nâng cấp sẽ tấn công lẫn nhau, nhiều lắm, tôi quản không nổi."


Di Giai đang suy nghĩ, đối phương lại hỏi:"Cô còn chưa trả lời tôi đâu, sao cô lại ở đây? Trụ sở kia..."


"Không tấn công được."


"Hả?" Tiêu Cự nhíu mày:"Rốt cuộc làm sao vậy?"


"Nam chính cô nhắc tới lần trước đang ở trong đó."


"Cái gì? Sao lại...?" Sắc mặt Tiêu Cự thoáng chốc đã đen xì, rõ ràng từng chịu không ít khổ cực vì hào quang nhân vật chính.


"Người đó... sợ rằng đã nghi ngờ thân phận của tôi, cho nên tôi mới rời khỏi đó."


"Không hổ là nhân vật chính. Cũng may cô thoát rồi." Tính mạng của họ bị gắn liền với nhau, một người bị nguy hiểm thì dù người kia ở cách xa vạn dặm cũng sẽ không thoát khỏi.


Nếu nhân vật chính đã ở đó, tất nhiên Tiêu Cự sẽ không tấn công, cô ấy suy xét một chút mới nói:"Đi nơi khác, hủy diệt thế giới này càng nặng, hào quang thế giới dành cho hắn sẽ càng yếu đi, khi đó hắn sẽ không thể chống lại chúng ta được nữa."


Di Giai đồng ý, lại quay sang "túi đựng đồ" hỏi:"Cậu tên gì?"


"Không cần hỏi cậu ta. Tôi hỏi cả buổi cũng không nói, tùy ý gọi là bảo bảo đi."


"...Trầm Tiêu."


Tiêu Cự:"..."


Đối phương ngẩng đâu, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nhìn thế nào cũng là một thanh niên đẹp mắt, môi hắn khẽ mấp máy:"Tên tôi là Trầm Tiêu"