(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 205



Di Giai bện dây leo thành ba chiếc kiệu nhỏ để zombie nâng, ba người ngồi vắt vẻo đung đưa di chuyển tới nơi khác, Tiêu Cự có vẻ rất hài lòng với cách di chuyển này, muốn bao nhiêu nhàn rỗi liền có bấy nhiêu, không cần chạy bộ nữa. Dù có mưa Di Giai cũng có thể bện ra ô, nắng liền bện ra quạt, muốn nghỉ ngơi liền bện ra một túp lều cỏ, dị năng hệ mộc phát huy hết công suất. Lúc trước cô không dám dùng vì sợ tiêu hao năng lượng, nhưng giờ có Tiêu Cự là đại gia tinh hạch, hễ muốn là móc ra một đống, Di Giai cũng không ngại phô trương.


Quá trình tìm ra một trụ sở thật ra nói khó thì cũng không khó, nói dễ thì cũng chẳng dễ, chỉ cần phái zombie đi thăm dò ở các hướng rồi về báo lại, nhưng đa số zombie cấp thấp đều bị đội tuần tra giết chết không về được, còn cấp cao thì lại quá ít để phân tán khắp nơi như thế.


Đi ròng rã gần 2 tuần mới thấy bóng dáng một trụ sở, nhưng vừa thấy trụ sở này, hai vua zombie không khỏi nhìn nhau đầy nghi hoặc, đến cả "túi đựng đồ" luôn trầm mặc ánh mắt cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc.


Xung quanh trụ sở này không có đội tuần tra nào, đến gần mới thấy rõ cổng thành bằng gỗ cũng thủng ra một lỗ lớn, ba chiếc kiệu lắc lư đi vào.


Bên trong là một mớ hỗn độn gạch đá cùng nhà cửa xiêu vẹo, đặc biệt dưới đất còn bị phủ kín đủ loại quần áo, có zombie lê bước không cẩn thận bị vướng chân, lập tức ngã cạp đất, đồng bọn nhìn nó cười khục khục, vô cùng mất mặt.


Tiêu Cự nhảy xuống kiệu, cầm một chiếc áo dưới đất lên xem, lập tức có cát ào ào chảy xuống.


"Đây là...?"


"Cái nào cũng vậy. Đây là cát?" Di Giai nhíu mày, đưa lên mũi ngửi thử, lập tức biến sắc.


"Sao? Cái gì vậy?" Tiêu Cự vội vàng bắt chước, nhưng hít một hồi vẫn không ngửi thấy mùi gì.


"Đây là cơ thể người." Di Giai nhảy lên kiệu, phủi tay đáp.


Tiêu Cự giật mình, vội ném thứ trong tay đi:"Sao lại thành ra thế nào?"


Di Giai lắc đầu.


"Chết tiệt, chẳng lẽ còn có thứ gì ngoài chúng ta tấn công con người à?" Cô ấy quay sang nói với Trầm Tiêu:"Từng thấy mấy thứ này chưa?"


Trầm Tiêu hơi do dự, cuối cùng nói:"...Từng."


"Hả? Nói rõ xem!"


"..."


"Không lẽ là dịch bệnh?" Di Giai nhíu mày.


Trầm Tiêu liếc cô một cái, gật đầu:"Có thể coi là dịch bệnh. Chạm là lây, một ngày sau thành cát bụi."


"Cái gì? Lợi hại như vậy?" Tiêu Cự đen mặt, một đống người, một đống zombie tương lai, cứ thế mà thành cát! "Vậy cái gì phá cổng thành?"


"Có thể là nguồn bệnh." Trầm Tiêu đáp.


Di Giai nói:"Không lẽ nguồn bệnh là một sinh vật cụ thể?"


"Đại khái nghe đồn là vậy... Cụ thể thì chưa ai nhìn thấy mà sống sót quay về."


"Chết tiệt. Hết nam chính lại còn dịch bệnh! Có để người ta hoàn thành nhiệm vụ không?" Tiêu Cự nhảy lên kiệu, vung tay:"Lục soát xem còn người sống hay không!"


Lập tức đám zombie phía sau ùa ra các hướng, nhưng chúng cứ đi được mấy bước lại bị đống quần áo vướng chân làm vấp ngã, di chuyển vô cùng lúng túng chậm chạp.


"Bảo bảo, thả thêm zombie ra để chúng lục soát."


Sau đó Di Giai liền thấy xung quanh đột ngột xuất hiện rất nhiều zombie, giống như đi ra từ không khí.


Một lát sau.


"Thế mà không có lấy một người sống!" Tiêu Cự gõ nhịp vào thành kiệu, sắc mặt u ám:"Nếu về sau có càng nhiều thành trống như thế này thì biết làm sao? Dù cử zombie đi thăm dò thì chúng cũng đâu phân biệt được thành nào có người thành nào không chứ?"


Di Giai đã đồng hành cùng vua zombie này một thời gian, biết rõ người này cũng rất nôn nóng làm xong nhiệm vụ, lúc này hơi nhìn sang, nói:"Hay là vào một trụ sở, tìm cách lấy thông tin vị trí của các trụ sở còn lại, đồng thời tìm hiểu xem con người đối với dịch bệnh kia có hiểu biết đến đâu."


"Ý cô là cài gián điệp vào?" Tiêu Cự nheo mắt đáp luôn:"Không tệ, nhưng ai đi?"


Vua zombie thiên về giao tiếp không thể không có mặt để điều khiển zombie, Trầm Tiêu là túi đựng đồ, đựng một rổ zombie trong người, vô cùng trân quý, vậy chỉ còn...


"Ngoài tôi thì còn ai..." Di Giai thở dài, không ngờ Tiêu Cự lại lắc đầu:"Không được."


"?"


"Mạng cô nối với tôi, việc này quá nguy hiểm, không được đi. Cậu đi." Ngón tay thon dài chỉ về phía Trầm Tiêu.


Trầm Tiêu:"..."


Di Giai nhíu mày, cử người này đi không phải việc sáng suốt lắm, dù sao hắn cũng là con người, sao con người lại làm gián điệp giúp zombie chứ?


Như nhìn thấu được suy nghĩ của Di Giai, Tiêu Cự nhếch môi:"Tôi cho hắn uống thuốc độc rồi, tên này yêu mạng như vậy, sao dám phản?"


Cơ thể Trầm Tiêu hơi run lên, vẫn cúi đầu không nói.


"Thuốc độc?" Di Giai nhìn sang, cũng không thấy có dấu hiệu gì lạ.


"Bà Dì Đan."


Nghe được cái tên này, Di Giai hơi khựng lại, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa. Đây đúng là thuốc độc được bán trong tổ chức, chắc có người đang xem livestream tặng cho cô ấy. Thuốc này cứ một tháng phải uống thuốc ức chế một lần, nếu không sẽ đau bụng đến chết, là kiểu đau bụng khi đến tháng...


Nhắc tới người xem, dạo gần đây có vẻ như ngoại trừ Tam Ca vẫn hay tặng hoa hồng, dường như cô cũng không có khán giả trung thành nào khác thì phải.


Lại nghe Tiêu Cự hung ác trừng mắt:"Ngươi có đi không? Nỗi đau kia ngươi đã từng nếm thử, nếu ngươi dám..."


Chỉ thấy Trầm Tiêu sắc mặt trắng bệch, nghiến răng đáp:"... Đi."


Di Giai:"..."