(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 209



Tang Thanh nhìn khuôn mặt hết xanh lại đỏ của cô, cảm thấy hết sức thú vị:"Ngươi làm sao thế? Hôn một cái thôi mà? Thiệt ngươi à?"


"..."


Di Giai cảm thấy mình sắp bị kẻ vô liêm sỉ lại vô tâm vô phế này làm cho tức chết, nhưng ai bảo cô không đánh lại hắn? Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này, khuôn mặt đã nóng ran, Di Giai không muốn bị hắn phát hiện ra mình dị thường.


Rốt cuộc không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Di Giai đột ngột túm lấy cổ áo hắn kéo xuống, chụt một cái lên mỏ hắn, sau đó quay mặt đi, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, cả người hơi run lên:"B... Buông tay được chưa?"


Im lặng một lúc, không thấy Tang Thanh phản ứng, Di Giai nhịn không được hơi lén nhìn, không ngờ gương mặt Tang Thanh cũng đang ửng đỏ.


Thình thịch!


Trái tim cô nhảy lên một cái.


Cái... Cái... Cái gì thế?!


Di Giai túng quẫn cụp mắt, tim trong lồng ngực đập loạn như muốn nhảy ra. Trực giác cô cảm thấy hình như không khí bây giờ bỗng nhiên không đúng lắm. Lúc này nên phải thả tay ra rồi chứ?! Ai đó có thể gõ cửa bước vào phá tan bầu không khí kỳ dị này được không vậy?!!


Nhưng mà không có.


"Di Giai..." Hồi lâu sau, rốt cuộc Tang Thanh cũng lên tiêng:"Không phải như vậy..."


Cô còn chưa kịp tiêu hóa những lời kia, một tay hắn đã xoay cằm cô lại, cúi đầu hôn xuống.


Cái hắn muốn quả nhiên không phải chỉ "như vậy"!


Khi lưỡi hắn luồn vào, Di Giai lập tức thấy mình rơi vào trong một không gian khác, mơ mơ hồ hồ. Lưỡi cô bị hắn quấn lấy, mút vào, cánh môi cọ sát qua lại, chốc chốc lại hơi đau...


Hắn còn dám cắn!


Hơi thở dần trở nên hỗn loạn, trái tim dường như bị thiếu dưỡng khí nên đập càng thêm gấp gáp, cả người đã phát nóng lên. Di Giai vội đặt tay lên ngực Tang Thanh muốn đẩy hắn ra nhưng chỉ một giây sau đã chợt khựng lại.


Dưới bàn tay cô, trái tim Tang Thanh cũng đang loạn nhịp.


Tại sao?


Hắn cũng đang thiếu dưỡng khí ư?


Di Giai hoang mang tột độ.


Cũng may là sau buổi tối hôm đó, Tang Thanh không đòi hỏi nữa. Dù hôm ấy kết thúc bằng việc hắn gấp gáp chạy trốn, nhưng Di Giai cũng đứng thất thần mất một lúc.


Hắn làm sao vậy?


Cô không thể hiểu nổi, cũng không dám đoán.


Bởi vì cô hiểu hắn.


Chính vì càng hiểu hắn, cô lại càng không cho phép suy nghĩ của mình vấy bẩn đối phương.


Tang Thanh không có loại cảm xúc đó, cô không biết tại sao nhưng dường như từ đầu hắn đã không có khái niệm này rồi. Hắn có thể nhìn thấy người khác yêu nhau, ân ái, nhưng hoàn toàn không hiểu.


Nhưng hành động gần đây của hắn lại khiến cô không thể bình tĩnh nổi.


Giống như một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy việc này rất thú vị liền muốn tìm người chơi cùng mình. Sự thật chứng minh, hắn từng tìm Mạc Lâm chơi, nhưng chơi không vui nên lại tìm đến cô.


Nhưng biểu hiện lần trước của hắn nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Bởi vì sau cùng hắn đã chạy trốn!


Không hiểu sao Di Giai bỗng nhiên thấy hơi tức giận.


Lúc này thẻ đen trên bàn run lên, Di Giai liếc mắt, chạm nhẹ lên nó.


"Ngài Sergi!" Giọng Mạc Mạc vang lên có chút hoảng sợ:"Ngài Đông Thương Tang Thanh bị quái vật dưới Âm Giới làm bị thương, hiện đang ở tầng 4."


Tang Thanh bị thương nhẹ ở bả vai, nhưng đó cũng là điều vô cùng không nên có.


Di Giai đen mặt đứng trước giường:"Tại sao lại bị thương?"


Hắn không sao cả nói:"Bất cẩn thôi."


"Tại sao lại bất cẩn?"


"Ai bị thương ngươi cũng đến hỏi tại sao lại bất cẩn à?"


Di Giai phát cáu:"Ngươi nói chuyện kiểu gì thế?"


"Sao nào? Ngươi quan tâm ta chắc?"


"Sao ta lại không quan tâm ngươi?" Ta vừa rồi còn đang phân tích tâm lý kẻ ngốc nhà ngươi đây!


"Nửa tháng nay ngươi tránh mặt ta, hiện giờ xuất hiện nói quan tâm ta?"


Di Giai giật mình. Đã nửa tháng kể từ hôm ấy rồi sao?


"Ta... Ta không cố ý! Ngươi cũng cần gì tự làm mình bị thương chứ?"


"Bất cẩn. Không phải cố ý." Tang Thanh hừ lạnh.


Là cô đã nghĩ quá nhiều... Đúng vậy! Tang Thanh vẫn vô cùng bình thường! Di Giai hít sâu một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn.


"Ngươi muốn làm gì?" Tang Thanh cảnh giác nhìn cô.


"Để ta xem vết thương của ngươi. Tại sao còn chưa tự lành?" Nói rồi muốn cởi áo hắn.


Tang Thanh cũng ngoan ngoãn để cô cởi, khi nhìn thấy vết thương máu thịt lẫn lộn, ngực cô hơi thắt lại:"Tại sao lại để bị thương như vậy?"


"...Bất cần."


"Mất bao lâu để lành?"


"5 giờ."


Di Giai mím môi đứng dậy, đột nhiên cổ tay bị Tang Thanh nắm lấy, trái tim cô hoảng hốt nảy lên.


"Nhưng mà nếu ngươi ở bên cạnh ta một chút, có lẽ chỉ cần 1 giờ."


Tang Thanh... Ngươi rốt cuộc bị cái gì vậy...?


Không ai có thể cho cô câu trả lời, Di Giai nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn hơi kinh ngạc khi thấy ánh mắt này của cô. Sau đó, từng giọt nước bỏng rát rơi xuống mu bàn tay hắn.


Tang Thanh sững lại, hắn vội buông cổ tay cô ra, cuống quýt nói:"Ta làm ngươi đau? Ta không cố ý! Ngươi đừng khóc!"


Di Giai cảm thấy rất mệt, cô không hiểu hắn, cũng không hiểu bản thân mình, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, nếu như cô không nghĩ quá nhiều, không tránh mặt hắn, hắn sẽ không tự làm mình bị thương.


Bất cẩn ư? Dù cho bất cẩn, mấy con quái vật ở Âm Giới có liều mấy cái mạng cũng không thể làm hắn bị thương.


Càng nghĩ càng thấy bản thân trăm sai ngàn sai, nước mắt không thể nào dừng nổi.


"Di Giai! Ngươi bình tĩnh lại. Ta không sao! Vết thương lành ngay cho ngươi xem! Ngươi đừng khóc nữa được không, ta sai rồi! Di Giai!"


Hắn càng nói mình sai, Di Giai càng khóc lớn, cuối cùng hắn không biết phải làm sao, đành bế cô lên tầng 5 trở về phòng, vừa đi vừa dỗ dành:"Lành rồi, vết thương lành rồi ngươi nhìn đi? Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi quan tâm ta một chút thôi... Ta biết ngươi gần đây bận bịu, ta xin lỗi." nói rồi hắn đặt cô ngồi lên giường, quỳ một gối xuống đất, ân cần nắm lấy tay cô, giọng gần như van nài:"Ngươi nín đi được không? Nhìn ngươi như vậy... Ngực ta rất khó chịu."


Di Giai nấc lên từng hồi:"Nhưng mà... Ta cũng cảm thấy khó chịu..."


"Xin lỗi, là ta sai..."


"Ngươi đi ra ngoài đi."


"Di Giai..."


"Đi ra!"


Cánh cửa chậm chạp khép lại, Di Giai vô lực ngã ra giường.


Tang Thanh đi rồi, trái tim cô mới dần bình ổn trở lại.


Lần đầu tiên cô lộ ra cảm xúc mạnh mẽ như vậy, hẳn là hắn bị dọa không nhẹ.


Di Giai điều chỉnh nhịp thở, đưa tay lên lau hết nước mắt trên mặt. Cô muốn biết Tang Thanh rốt cuộc là từ đâu chui ra, tại sao hắn lại bị nhốt dưới tầng 5 Âm Giới, tại sao hắn biết đủ thứ trên đời vượt qua cả không gian lẫn thời gian, tại sao mọi cảm xúc hắn đều có nhưng lại không hiểu một chút nào về tình yêu?


Trước đây cô từng tò mò hỏi nhưng hắn nhất định không nói, cô cũng biết ý mà dừng, cũng không tìm hiểu, dù sao cũng không quan trọng, nhưng bây giờ Di Giai vô cùng muốn biết trong quá khứ hắn đã trải qua việc gì. Cô muốn biết mọi thứ về hắn.


Trời sáng. Di Giai mở bừng mắt ra, xoa xoa mái tóc rối rồi ngồi dậy, lát sau lại ngẩn người vì giấc mơ ban nãy, hồi còn trẻ thật sự là bất lực nhìn hắn tự làm đau chính mình, nhưng hiện tại thì có khác gì? Tang Thanh lại vì cô mà bị thương một lần nữa.


Từ khi cô lấy lại ký ức, hai người vẫn còn chưa chính thức nói chuyện thắng thắn với nhau một lần nào. Cô muốn hỏi hắn rất nhiều thứ, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.


Luân hồi có trôi chảy không ư?


Hay là cuộc sống trần thế có vui không?


Tất cả những điều này là cô đem tới cho hắn... Hắn có hận cô chút nào không?


Di Giai nhìn bàn tay mình, không ai biết lúc đâm hắn cô phải có bao nhiêu dũng khí, sắc mặt cô lúc ấy cũng chỉ có Tang Thanh ở đối diện nhìn thấy, hẳn là trắng đến dọa người.


Qua rồi... Di Giai tự an ủi mình. Toàn bộ đã qua rồi. Hiện giờ phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải nhanh lên.