(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 212



Thanh niên giận tái mặt:"Cô!!!"


Di Giai lạnh lùng hỏi:"Tại sao cậu lại ở đây?"


"Tôi sinh ra và lớn lên ở đây, vẫn luôn ở đây!! Con mẹ nó đầu óc cô có vấn đề gì vậy? Hỏi câu ngu xuẩn như vậy?"


Di Giai đen mặt, tên nhóc thô lỗ này!


[Cảnh báo: Vua zombie không được giết hại lẫn nhau! Tính mạng đều bị dính liền!]


Di Giai:"..."


Trời gần sáng, thanh niên bị trói gô ném tới trước mặt Tiêu Cự vẫn ra sức giãy đành đạch trên sàn hệt như con cá mắc cạn, mà sắc mặt Tiêu Cự khi nhìn thấy thông báo của hệ thống cũng vô cùng u ám.


Di Giai ngồi trên giường xoa xoa bên thái dương:"Đầu tôi hơi đau."


Vậy nên Tiêu Cự đành chịu trách nhiệm cạy mồm cậu ta, dĩ nhiên cậu ta không chịu nói chuyện tử tế, còn vô cùng hung hăng.


Bốp!


Di Giai giật mình nhìn Tiêu Cự vừa tát cho thanh niên kia một cái.


"Cô!!!!"


Bốp!


"C.."


Bốp!


"..."


Tiêu Cự sa sầm nét mặt đạp lên ngực hắn:"Không biết điều!"


Di Giai kinh ngạc dán mắt vào Tiêu Cự, bây giờ mới nhìn thấy một mặt khác của người này. Cứ ngỡ chỉ hơi nóng tính thôi, không ngờ lại bạo lực như vậy.


"Nói! Ngươi biết điều khiển zombie từ khi nào?"


Cậu ta nói một khoảng thời gian, ước chừng là vào lúc Di Giai cùng Tiêu Cự gia nhập vào vi diện.


"Ngoài điều khiển zombie ra ngươi còn làm được gì?"


"Sao ta phải nói cho ngươi?!"


Bốp!


Di Giai:"..." Có ổn không đây?


Hỏi ra thì ngoài điều khiển zombie, cậu chẳng làm được gì cả, giao tiếp không, dị năng cũng không, duy có một việc đáng lưu tâm là năng lượng tỏa ra từ người cậu khiến zombie lên cấp nhanh hơn, zombie mắt vàng khi tiếp nhận năng lượng này quá nhiều sẽ trở lại thành mắt xanh và nghe lời cậu ta. Vì lý do như vậy, cậu ta cũng là bảo kê của cái làng này.


"Làm gì với cậu ta bây giờ?" Di Giai hỏi.


Tiêu Cự nguy hiểm nheo mắt, móc ra một viên thuốc nhỏ, trầm giọng đe dọa:"Đây là Bà Dì Đan... Một khi uống vào mỗi tháng ngươi sẽ đau đến sống dở chết dở, nếu không có thuốc ức chế từ ta, ngươi sẽ đau bụng đến chết!"


Sắc mặt thanh niên vừa đỏ vừa trắng.


Sau khi Tiêu Cự ép cậu ta uống thuốc, Di Giai thả dây trói ra, thanh niên run lẩy bẩy ôm bụng trên sàn, cố gắng nôn ra nhưng không được, còn bị Tiêu Cự đạp cho vài cái.


Trời lúc này đã dần sáng rõ.


"Các cô muốn làm gì? Sáng sớm đều có người đưa thức ăn đến, chắc giờ này họ cũng phát hiện ra tôi biến mất rồi."


"Không làm gì, cậu chỉ cần ở yên trong phòng là được." Di Giai nhẹ giọng nói.


"Cô... Tại sao zombie không tấn công cô? Cô không phải con người?"


Dĩ nhiên Di Giai không trả lời.


Từ đầu Tiêu Cự đã chẳng thiết tha gì nơi này, chỉ mong nhanh chóng làm xong nhiệm vụ, lúc này âm thầm phóng năng lượng gọi zombie tập trung lại.


Cứ ngỡ việc vua zombie thứ ba mất tích sẽ gây nên náo loạn, nhưng một ngày này vẫn trôi qua vô cùng bình thường. Nghĩ cũng đúng, việc bảo vật mất tích sẽ gây ra nỗi hoang mang thậm chí là khủng hoảng trong lòng dân chúng, ngoại trừ đại loạn ra thì cũng không làm được gì. Đến tối, lệnh lục soát nhà đột nhiên thi hành, cổng làng cũng đã sớm đóng lại từ bao giờ.


Ba người đang ăn tối thì nghe tin này, Di Giai cùng Tiêu Cự lập tức nhíu mày nhìn nhau.


"Chuyện gì thế?" Nghe thấy tiếng chuông, Tần Vũ đi ra cửa nói chuyện với ai đó.


"Hả? Đồ vật bị mất? Vậy tìm nhanh lên. Còn muốn tốn thời gian ở đây làm gì? Không lẽ ba tôi còn tự trộm đồ của làng đi giấu trong nhà rồi cho người đi lục soát hay sao?"


Di Giai nghe lỏm, vậy mới biết ba Tần là trưởng làng, đúng là làm loạn dưới mắt hổ mà!


Nhà cứ như vậy tạm thời không bị soát, nhưng Di Giai cũng không vì thế mà buông lỏng cảnh giác.


"Ngày kia em phải đi săn cùng mọi người rồi, mai sẽ đi mua thêm chút vật tư. Hai người cứ yên tâm ở lại đây, ba em không hay về nhà, có về cũng không ở lại lâu, không cần lo lắng."


"Cảm ơn em." Di Giai mỉm cười.


Tần Vũ đỏ mặt:"Đừng khách sáo."


Vua zombie thứ ba - Mộc Nhiên ở phòng cô, Di Giai vừa mở cửa liền thấy cậu ta như oan hồn oán phụ ngồi thu lu một góc, tuy biết nam nữ ở chung phòng không tiện nhưng Di Giai thật sự sợ Tiêu Cự sẽ đánh chết cậu ta.


Cô thở dài bật điện, đi vào phòng tắm, khi đi ra đã mặc một bộ váy trắng rộng khác, chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng nghĩ một chút về mối quan hệ ba người không thể mãi căng thẳng như vậy, dù sao tính mạng cũng bị nối liền, bèn quan tâm hỏi Mộc Viên:"Đêm nay hơi lạnh đấy, có cần chăn không?"


"Hừ, cũng chỉ có một cái chăn, định cho tôi ngủ cùng cô đấy à?"


"Cậu tắm chưa?"


"Rồi."


Di Giai thấy dáng vẻ cậu ta có chút kỳ lạ, từ đầu tới cuối chỉ ngồi co ro không nhúc nhích liền đi đến kéo cậu ta đứng dậy, Mộc Viên giật nảy, lập tức vùng ra khỏi tay cô, che đi đũng quần mình.


Nhưng Di Giai đã sớm quét mắt thấy, hơi kinh ngạc:"...Cậu cứng à?"


"..."


"Tại sao?"


"..."


"Bị bệnh gì mau nói!" Có bệnh thầm kín sao?


Tính mạng liên kết! Chết cả lũ bây giờ!


"Bệnh cái đầu cô! Cô mới có bệnh!" Mộc Viên trợn trắng mắt.


Di Giai ngạc nhiên:"Thế sao cậu lại...?"


Mộc Viên sao có thể nói vì từ khi biến thành vật báu của làng, cậu rất ít tiếp xúc với phụ nữ, hiện tại còn chung phòng, đối phương vừa tắm xong, váy ngủ còn đẹp như vậy, sao có thể không nghĩ linh tinh cho được. Trong đầu không hiểu sao lại tưởng tượng đến cảnh cô gái đối diện bị mình xé váy, run rẩy xin tha, cô gái hung ác phòng bên thấy vậy hi sinh bản thân, nguyện thay thế phục tùng. Thật sự trước khi chưa biến thành cái dạng này, cậu ta hầu như ngày nào cũng ngủ với phụ nữ, nhan sắc cậu có, miệng lưỡi cũng trơn tru, chưa bao giờ phải nhịn lâu đến vậy.


Mà người trước mặt này cũng dịu dàng với cậu hơn cô gái bạo lực phòng bên, không biết chừng cũng bị nhan sắc của cậu làm cho mềm lòng rồi?!


Nghĩ vậy, vật bên dưới càng thêm nóng nảy!


Di Giai không thể hiểu nổi tư duy của người này, dứt khoát không thèm quan tâm nữa, lên thẳng giường đi ngủ. Nhưng Mộc Nhiên lại đi theo tới bên giường, Di Giai không khỏi nghi hoặc:"Còn chuyện gì?"


"Cô có muốn vui vẻ một lát không?" Đối phương hơi mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ hơi lưu manh, đôi mắt hoa đào cong cong.


"...?"


Cậu thấy mình đã nói khá rõ ràng, đối phương lại im lặng, nghĩ thầm hẳn là nghiện còn ngại, cười nói:"Nhỏ giọng một chút, người bên kia không biết đâu." nói xong bèn lôi vật đã cương cứng ra trước mặt cô:"Có lớn không?"


"!!!!" Biến thái! Di Giai trợn to mắt.


Cậu thấy cô ngẩn ra, lập tức nghĩ mình đã quyến rũ thành công, dứt khoán cầm lấy thứ đó của mình sục hai lần:"Tự cởi đồ đi."


"..."


Không thể giết!


Không thể giết!


Không thể giết!!!


Di Giai đọc thần chú trong đầu, nhẫn nhịn quay mặt đi:"Cút ngay!"


Mộc Viên nhíu mày:"Cô không muốn?"


"Cút."


Cậu ta im lặng một lát, rốt cuộc quay người đi vào phòng tắm.


Di Giai sắc mặt hết xanh lại đỏ, cố gắng xóa hết ký ức vừa rồi ra khỏi đầu...


"Có lớn không?"


Cô nhịn không được nhớ lại. Dường như của Tang Thanh còn lớn hơ... Á?


Aaaaaaaaaaa!!!


Nghĩ cái gì vậy!!!


Di Giai úp mặt vào gối, tim đập loạn.


Hình như... mình cũng bị biến thái rồi!