(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 224



Việc tại sao Tư Hạo rời khỏi trụ sở An Bình, có mặt ở đây như thế nào, Di Giai đã dò hỏi mấy lần nhưng đều thất bại. Tư Hạo giờ đây không còn là đứa trẻ trước kia luôn tin tưởng hoàn toàn vào cô nữa.


"Chị đang nghĩ gì vậy?"


Nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ phóng to trước mắt, Di Giai đột nhiên rất muốn hỏi:"Cậu coi tôi là gì?"


Tư Hạo chợt nhếch môi, giọng điệu đùa cợt:"Tù binh."


"Vậy sao không nhốt chung tôi với Mặc Nhiên?"


Hắn im lặng nhìn cô:"...Chị quên rồi."


"Hở?"


Tư Hạo ôm cô vào lòng:"Tôi nói tôi vẫn thích chị rồi mà, như vậy phải nhốt chị vào phòng của tôi chứ?"


Hở? Nói hồi nào?


... Mà thôi kệ đi.


"Cậu không thích tôi." Di Giai hờn dỗi đẩy Tư Hạo ra:"Tôi nói gì cậu đều không tin."


Tư Hạo cười khẽ, nhéo má cô:"Cho chị nói ba lời thật lòng bây giờ, tôi sẽ phá lệ tin chị ba câu."


"Thật ra đây là một thế giới giả tưởng do một tổ chức bên ngoài tạo ra, bên ngoài cậu là bạn chí cốt của tôi, tôi làm xong thì hai người chúng ta mới có thể thoát khỏi thế giới này, trở lại tổ chức, sau đó tôi sẽ đi tìm linh hồn lực giúp cậu bổ sung linh hồn đang bị tổn thương. Vì vậy mong cậu đừng giết thêm zombie nữa vì nhiệm vụ của tôi là tăng số lượng chúng lên, cũng mong cậu thả tôi ra để tôi hoàn thành nó."


"..."


"Chỉ vậy thôi. Hãy tin tôi."


"...Chị." Tư Hạo cười khổ buông cô ra:"Tôi đi nấu cơm."


"..."


Vậy mà bảo tin người ta!!!


Di Giai tức giận, nhân lúc đối phương lúi húi trong bếp mà mở ra bảng nhiệm vụ, thấy số lượng zombie vẫn đang tăng, cũng âm thầm nhẹ nhõm. Nhiệm vụ lần này đúng là vất vả dồn hết lên Tiêu Cự, cũng may anh ta thật sự có năng lực.


Lúc ăn cơm thấy Di Giai vừa giận vừa nhai, hai hàng lông mày nhăn đến sắp chạm vào nhau, Tư Hạo nén cười hỏi:"Làm sao vậy?"


"Cậu không cần quan tâm. Dù sao tôi nói gì cậu cũng không tin."


"À... Chuyện đó à?" Tư Hạo hơi nghiêm túc lại:"Tôi nói cho chị ba cơ hội, là chính chị không cần mà."


"Tôi nói thật." Di Giai buông bát xuống, không còn tâm trạng ăn.


Tư Hạo nhíu mày:"Ăn thêm đi."


"Từ hôm nay tôi sẽ tuyệt thực."


"..."


Đến ngày thứ hai Di Giai tuyệt thực, Tư Hạo rốt cuộc cũng chịu thua:"Tôi tin, tôi tin chị mà."


"Hừ!"


"Nhưng mà tôi không thể thả chị ra để chị bay nhảy ngoài kia thêm năm năm nữa được."


Di Giai liếc cậu.


Tư Hạo nhún nhún vai, không nói tiếp. Nếu để tuột mất cô lần nữa, hắn sợ mình sẽ phát điên.


Di Giai cũng chỉ giận mấy hôm, lúc đang nhởn nhơ xoay khối rubik thì một thông báo nhảy ra.


[Yêu cầu của người xem: Đi ra khỏi phòng]


[Lời nhắn đi kèm: Cô nương, tôi muốn xem phong cảnh bên ngoài trụ sở này một chút <mặt cười>.]


"?" Di Giai không hiểu lắm bèn hỏi hệ thống.


[Hệ thống: Đây là yêu cầu của người đang xem trực tiếp, có thể bỏ qua nhưng không thể bỏ qua quá nhiều, nếu không sẽ bị đánh giá một sao và cưỡng chế truyền tống thẳng đến nhiệm vụ tiếp theo]


"..." Di Giai ngẩn ra, cảm thấy đây không phải là yêu cầu khó, vì vậy đợi Tư Hạo rửa bát đi ra bèn nói mong muốn của mình. Sợ hắn không đồng ý, cô còn túm lấy tay hắn lắc lắc.


"Ừm. Đi thôi." Tư Hạo không từ chối, ngược lại có chút vui mừng khi Di Giai chủ động đòi hỏi gì đó, còn làm nũng với hắn. Dường như cô đã dần chấp nhận hắn từ một người em trai thành một người bạn trai.


Trụ sở này rất lớn, được xây dựng phân ra nhiều khu, Tư Hạo lái xe chậm rãi đi một vòng để Di Giai thoải mái ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Một lúc sau, xe dừng lại, Tư Hạo lịch thiệp đỡ cô xuống.


Hắn cầm tay cô một đường dẫn đến không ít ánh mắt, nhưng cũng không có ai tới hỏi thăm. Cuối cùng đưa cô tới một khu vực sân vận động lớn toàn con gái, sau đó chính mình ngồi một xuống một chiếc ghế đá gần đấy nhìn cô ngơ ngác đi lại.


Đám phụ nữ này phần lớn đang tập thể dục, có nhóm tụ họp lại ghế đá nói chuyện, có nhóm chơi đá cầu, trông vô cùng vui vẻ. Di Giai vì thỏa mãn yêu cầu của người xem nên vẫn cứ đi vòng vòng.