(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 235



Mộc Tâm tỉnh dậy trong không gian trắng, trước tiên nhíu mày xoa trán, cố gắng bình ổn lại lượng ký ức xa lạ từ thế giới trước tràn vào đầu, mà bên cạnh hắn, Tiêu Cự cũng vừa ôm tim ngồi bật dậy:"Mẹ nó! Cứ tưởng là không kịp chứ! Đau tim quá!"


"Cậu bị xóa trí nhớ rồi biến thành ai trong thế giới đó vậy? Tôi tìm mãi mà không thấy cậu." Tiêu Cự vẫn chưa hết hoảng sợ vuốt vuốt ngực, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của anh trước giờ đều vô cùng cao, chưa bao giờ gần với thất bại trong gang tấc như vậy cả, quay sang nhìn đồng bạn làm nhiệm vụ đôi với mình, lại nhận ra ánh mắt đối phương nhìn sang đây có chút phức tạp.


"Hả? Sao vậy?" Tiêu Cự khó hiểu.


"... Tôi là Mộc Nhiên."


"..."


Di Giai cũng tỉnh dậy trong không gian trắng, cách không xa là Tang Thanh nằm thẳng dưới đất, tư thế chỉnh tề hai tay đặt lên bụng. Cô im lặng nhìn hắn một lúc lâu, cho đến khi hệ thống hiện lên.


[Hệ thống: Tiếp tục vào thế giới tiếp theo?


Có Không]


Sau khi Di Giai bấm chọn "không", lập tức được truyền tống trở lại căn phòng trước khi rời đi, chính là không gian của Tang Thanh.


Tang Thanh vẫn nằm như cũ trên sàn nhà, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Linh hồn tuy không nhạt lắm, nhưng cũng không đậm đặc như trước kia.


Thẻ đen đang định bay ra lảm nhảm mấy câu, Di Giai chợt đưa tay ấn nó lại trong ngực, hướng về bàn trà nhặt chiếc thẻ màu tím cũ của mình lên. Khi vào làm nhiệm vụ, nó đã bị bỏ lại theo yêu cầu hệ thống.


Thẻ tím hỏi:"Hở? Ra rồi? Sao nhanh thế?"


'Răng rắc' vang lên.


Thẻ tím im bặt, trên mặt tấm thẻ xuất hiện đường nứt vỡ làm đôi.


Di Giai nhẹ nhàng đặt nó trở lại chỗ cũ, bấy giờ mới thả tay để thẻ đen bay ra. Thẻ đen nhìn thấy xác đồng bọn, âm thầm run rẩy nhìn Di Giai, nhưng sắc mặt cô vẫn như thường, vô cùng bình tĩnh.


"Di... Ser... Ngài Sergi." Thẻ đen ấp úng nửa ngày, cố gắng kìm lại nỗi kính sợ đang len lỏi trong từng mạch điện:"Còn tên Tang Gia kia thì sao?" Để một kiếp của ngài Tang Thanh chạy vòng vòng trong tổ chức có vẻ không ổn lắm?


"Giờ không phải lúc tìm hắn." Di Giai ngồi xuống nâng Tang Thanh lên giường. Ra khỏi thế giới, sức mạnh thể chất của cô đã trở lại:"Ngươi còn giữ mấy vi diện mà Tang Thanh luân hồi tới không?"


"Không thưa ngài. Giờ chúng ta đã rời khỏi tòa nhà số ba, vi diện không thể mang theo được. Mà ta chỉ là thẻ đen bình thường, càng không thể liên hệ với ngài Silver để bảo ngài ấy đưa chúng ta trở về."


Thẻ đen bình thường không thể tùy tiện liên hệ với chủ nhà mình, chưa kể còn đang ở một tòa nhà khác thì lại càng không có khả năng. Thứ duy nhất liên hệ được với một chủ nhà đang ở nhà khác chỉ có thể là hệ thống máy chủ của một chủ nhà mà thôi.


"Vậy à."


Không hiểu sao thẻ đen cảm thấy hơi lo lắng, nó nói:"Nếu đúng như Tang Gia nói thì chúng ta phải tìm cách xuyên vào những vi diện mà ngài Tang Thanh chuyển sinh đến. Hơn nữa cũng không có nhiều thời gian, phải làm sao đây... Ngài đang làm gì vậy?" thẻ đen thấy Di Giai ngồi xuống cầm lấy thẻ tím trên bàn, đang hí hoáy làm gì đó.


"Ngài... Là đang sửa sao?"


"Ừm."


Thẻ đen vô thanh vô thức bay tới gần hơn. Nó dĩ nhiên từng nghe nói chủ nhà mình và người trước mắt nó đây từng tạo ra loại thẻ nâng cấp đời đầu, nay được thấy tận mắt, không khỏi cao hứng bừng bừng.


Nhưng sau khi nhìn động tác của cô hồi lâu, nó lại lo lắng.


Có khi nào vì biết quá nhiều, sẽ bị giết thẻ diệt khẩu không?


Nghĩ đến đây, nó không khỏi sợ hãi đoán xem bản thân sẽ được vị chủ nhà này ban cho vết nứt nằm ngang hay nằm dọc, rốt cuộc kìm lòng không nhìn nữa mà xoay người bay tới xem xét Tang Thanh trên giường.


Người nam nhân này đang bị thương nặng, dáng vẻ nhắm mắt xuôi tay mặt mày trắng bệch này lẽ ra nên tạo cho người ta cảm giác suy yếu vô lực, nhưng trái lại, cả người hắn không tự chủ lại toát ra một cỗ áp chế dị thường không cho ai tiếp cận, thẻ đen vừa tới gần đã cảm giác bản thân như muốn vỡ vụn ra, vội hoảng hốt run rẩy phóng ra xa dán chặt vào tường.


Hai người trong phòng này... Đều không phải người nó có thể tới gần. Cảm giác không hề ấm áp dịu dàng như ngài Silver của nó, nó nhớ chủ nhân quá đi.


Thời gian lặng lẽ trôi qua, không ai lên tiếng, trong không gian chỉ có tiếng lách cách phát ra từ tấm thẻ gãy đang được sửa chữa. Kéo dài mãi cho đến khi Di Giai thở ra một hơi:"Được rồi."


Thẻ đen như được ân xá, vội bay lại xem cái thẻ tím vẫn còn vết nứt mờ kia:"... Nó sao rồi?" Chết hẳn rồi sao?


"Không nói chuyện được. Chỉ biết nghe lệnh thôi." Cô vươn vai, nhàn nhạt nói. Lâu rồi không sửa thẻ, xém chút nữa quên mất kiến thức rồi.


Thẻ đen giật mình:"Không có trí tuệ hả?"


"Thời gian gấp quá, trí tuệ cái gì." Di Giai cầm lấy hai chiếc thẻ:"Đi thôi."


"Đi đâu?"


"Tầng 5, chỗ chủ hệ thống."


Cô trả lời thẻ đen, đồng thời cũng là một câu ra lệnh, thân hình nhoáng lên đã xuất hiện ở phòng máy chủ. Thẻ tím hiện tại không có trí tuệ, chỉ biết nghe lời mà truyền tống, cũng không quan tâm chủ hệ thống của nó có cho phép không.


Nơi này là một căn phòng rộng u ám, ngửa đầu nhìn lên có thể thấy được đống máy móc lạnh băng che phủ toàn bộ các vách tường lẫn trần nhà, ánh sáng duy nhất ở đây là từ nhiều màn hình lớn gần trong suốt ở trung tâm phòng. Có một bóng đen ngồi sau màn hình, người này đeo tai nghe, yên lặng lắng nghe hệ thống báo cáo những số liệu trên màn hình.


Phòng máy chủ, chủ hệ thống và một vị chủ nhà.


Một khung cảnh quen thuộc biết bao.


Di Giai vừa nhìn đã nhận ra chủ tòa nhà số 10 này là ai, đồng thời đối phương cũng nhận ra điều gì đó, châm rãi tháo tai nghe xuống.


Khoảng im ắng kéo dài không biết bao lâu, rốt cuộc bị một bên lên tiếng đánh vỡ.


"Ai đó?" Người ngồi trên ghế hơi nghiêng đầu nói.


Người này không thể nhìn. Đó cũng là lý do chính để Silver chuyển Tang Thanh đến đây.


"Là ta." Di Giai nói.


Nghe thấy giọng nói này, Picadon nhíu chặt mày lại. Bởi chủ nhân của giọng nói này cô ấy vô cùng rõ ràng, dù chưa nghe nhiều lần, nhưng vĩnh viễn cũng không thể quên được.


Trong giây lát, Picadon đứng bật dậy.


Di Giai thấy phản ứng này, chỉ nhàn nhạt cười nói:"Ngài Picadon, ngồi đi, sao lại đứng lên như vậy?"