(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 237: Picadon (2)



"Cô nói người đang ở tòa nhà kia là giả? Vụ hơn 20 năm trước, thực chất người ngã xuống vực Hóa Hư kia chính là cô?" Picadon nãy giờ ngồi nghe, mơ mơ màng màng còn tưởng mình vẫn đang còn trong giấc mơ nào đó, là cái loại kịch bản đầy drama cô ta viết cho nhiệm vụ giả nhập vai.


"Không phải ngã. Là chủ động nhảy xuống." Di Giai nhíu mày sửa lại.


"Mặc kệ cô nhảy hay không nhảy, trên báo sau đó ghi là ngã, có tờ lá cải còn nói cô lộn đủ bảy vòng trên không."


"..."


Picadon nhấp một ngụm trà, tấm tắc lắc đầu:"Thời thế đổi thay, cũng thật không ngờ đi một vòng, ai đó lại trở về chỗ cũ."


"..." Thái độ quả nhiên thay đổi thật nhanh.


"Vậy cô nói cho ta những điều này để làm gì? Cô bị như vậy, nghĩ bằng đầu gối cũng biết thế lực đằng sau con rối kia không tầm thường rồi. Ta chỉ là một chủ nhà xếp chót thôi, không làm gì được... Hay là cô muốn lên đây đi cửa sau xin giấy phép làm nhiệm vụ giả cao cấp? Đúng là chỗ ta cũng đang thiếu nhân lực, nhưng mà nhận cô thì cũng phải suy xét đấy... Biết đâu một ngày ngủ dậy, phát hiện cô lại chiếm luôn nhà ta rồi."


"..."


"... Cô quả nhiên muốn chiếm ghế chủ nhà của ta?"


"Không phải." Di Giai gượng cười day day huyệt thái dương:"Năng lực tiếp nhận của cô cũng thật nhanh."


"Cô cũng không tồi. Ngã xuống đó rồi còn bò lại được lên trên, sao cô không bao giờ làm mấy chuyện một linh hồn bình thường nên làm nhỉ? Đừng nói bây giờ cô còn có ý định quay lại đây nhé?"


Di Giai liếc Picadon một cái, cúi đầu nhấp một ngụm trà.


"... Cmn cô điên rồi?" Picadon mắc nghẹn, tuy là dòng dõi quý tộc nhưng trước đó lăn lộn đủ kiểu dưới đáy xã hội vì là con riêng, đã lâu không chửi tục, lần này lại nhịn không được thốt ra:"Cô có biết một linh hồn như cô lên được ghế chủ nhà một lần đã là kỳ tích ghi vào sử sách không? Cô còn muốn... Còn muốn lên lần hai? Hơn nữa lần này còn không biết kẻ đứng sau màn là ai, sau lưng cô cũng không có gia tộc chống lưng, một linh hồn tầm thường như cô... Cô chán sống rồi?"


"Picadon, chúng ta giao dịch một lần nữa đi."


"Không thể." Picadon đặt chén trà xuống bàn có chút mạnh:"Hiện tại cô thì có tư cách gì bàn giao dịch với ta? Bây giờ cô chỉ là một linh hồn bình thường như bao nhiệm vụ giả dưới kia, ngoại trừ hồn có chút đậm ra, trong tay cô hoàn toàn không có gì cả. Ta còn để cô ngồi trước mặt mình cũng chẳng qua là niệm chút tình xưa, nếu đã đến nước này..." cô ta dừng một lúc:"Hệ thống, tiễn khách đi."


"Trong tay ta quả thật không có, nhưng mà trong này có." trước lệnh đuổi khách, Di Giai vẫn không nhanh không chậm, bình tĩnh chỉ vào đầu mình:"Toàn bộ kiến thức, kỹ thuật của ta về hệ thống, và cả năng lực vẽ bùa chú phong ấn của ta."


Sắc mặt Picadon hơi biến đổi:"Cô vẫn còn năng lực?"


"Năng lực của ta không phải dựa vào thể xác như các người. Cô quên rồi ư?"


Xác thực đã quên. Picadon quên mất người trước mặt mình từ đầu đã là linh hồn, cũng từ linh hồn mà đi lên, cho nên việc có năng lực kia không giống như bọn họ là bẩm sinh, mà là tự luyện ra. Năng lực đáng sợ đó vẫn còn? Picadon khẽ rùng mình.


"Ta đã muốn hỏi câu này từ lâu lắm rồi... Cô rốt cuộc là từ đâu chui ra thế hả?" Rốt cuộc thế hệ này đã chọc phải thứ gì, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một linh hồn nghịch thiên đến mức này chứ? Tạo ra kỳ tích một lần còn chưa hài lòng, nhất định phải quay về náo loạn một lần nữa?


Di Giai không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta. Picadon không rõ tại sao mình lại cảm thấy bị áp bức, rõ ràng chỉ là một linh hồn, tại sao đối phương dám bò lên hai lần, còn mình thì vẫn luôn dậm chân tại chỗ. Rõ ràng vị thế hiện giờ mình đang là chủ nhà, vậy mà vẫn không thể áp chế được đối phương.


"Giao dịch thế nào?" Picadon mím môi, dù sao quyền chủ động chấp nhận giao dịch vẫn là nằm trong tay cô ta, đợi đối phương nói xong thì từ chối là được.


Di Giai sao lại không nhìn ra chút tâm tư này, cô đơn giản nhấp môi nói:"Thật ra phiên bản hệ thống năm đó ta đưa cho cô không hoàn thiện."


"..."


"Cô bình tĩnh đã." Di Giai hòa hoãn nói:"Năm đó đây quả thật là bản ra mắt đầu tiên, ta cũng đã hứa với cô sẽ cho cô bản đầu tiên đó nên cũng không tính là nói dối. Nhưng ai biết trước khi mở bán, bên nhân viên kỹ thuật nói muốn bổ sung thêm một chức năng, thành ra bản A-28 bán ra thị trường thực ra là A-28s."


"Thì...sao?"


"Chắc từ đó cô cũng không hề mua bản nâng cấp về nâng thêm nữa đúng không? Vì thế nên mới không biết bản A-28 cô đang dùng không thể cập nhập lên được, vì A-28 thực chất không được phát hành năm đó mà là A-28s, chỉ bản ấy mới cập nhập được lên. Nói cách khác bản A-28 cô đang dùng là một phiên bản độc lập."


'răng rắc' chiếc chén trong tay Picadon xuất hiên vết nứt, cô ta nâng mắt nhìn Di Giai:"Cô tính kế..."


"Không có! Sao cô có thể nghĩ xấu cho ta như vậy? Ta vốn nghĩ việc này cũng sẽ không ảnh hướng gì, sau này sẽ tự mình cập nhập bản mới giúp cô, ngờ đâu lại gặp họa sát thân. Cô xem, không phải cô rất may mắn sao? Gặp lại ta rồi?"


Picadon đột nhiên bật cười:"Vậy cũng không nhất định mỗi mình cô mới cập nhập được đúng không? Các chuyên gia trong cung điện cũng làm được đi?"


"Đương nhiên. Chỉ là nếu truyền ra cô sẽ có chút mất mặt."


Chủ nhà số 10 thiếu tiền, nhờ chủ nhà khác là tay trong của bộ phận kỹ thuật truyền ra một phiên bản lỗi rồi sung sướng cập nhập. Mất mặt biết bao!


Nhìn khuôn mặt Picadon lúc đỏ lúc trắng, môi cắn đến trắng bệch không còn huyết sắc, dáng vẻ sắp bùng nổ tới nơi, Di Giai mới cười nói:"Nãy giờ đùa cô thôi."


"..."


Picadon suýt thì phun ra một búng máu, kinh hãi nhìn Di Giai như thấy quỷ sống sờ sờ giữa ban ngày, còn chưa kịp phát tác đã thấy đối phương nói tiếp:"Với năng lực tư duy kém cỏi bằng này, cho cô thêm 10 năm nữa cũng không leo lên được hạng 9. Nhưng mà chỉ cần lần này ta trở về được vị trí kia, cô chắc chắn cũng sẽ không chịu thiệt, ta là người đơn giản, ân oán phân minh."


Lời này có thể xem như một lời hứa: Lên chiến trường cùng ta anh dũng đánh giặc, chiến thắng trở về không thiếu phần ngươi.


Khóe môi Picadon giật giật:"Nếu thất bại thì thế nào..."


"Họ còn làm gì được cô chắc?" Di Giai tỏ vẻ khó hiểu:"Họ nhằm vào ta vì ta không có gia tộc phía sau, đối phó với ta tương đối đơn giản ngắn gọn. Nếu có ai làm khó cô, không lẽ gia tộc của cô trơ mắt đứng nhìn? Dù sao cô cũng là quân cờ nâng cả gia tộc ấy lên, đừng quá coi nhẹ bản thân mình."


"..." Cô mắng ta là quân cờ còn nói ta đừng tự coi nhẹ bản thân?


Di Giai nói tiếp:"Hay là cô sợ tòa nhà này bị dìm xuống số... 11?"


"..." Thôi đủ rồi nha, đừng cho là ta im lặng thì cô được nước làm tới. Xúc phạm đủ chưa?


Những năm vừa qua thật sự đã mài mòn sự tự tin của Picadon, suốt hàng chục năm qua, cô ta không một lần có thể leo lên được hạng 9, có lẽ từ hạng 9 đến hạng 10, không chỉ cách nhau đơn thuần một hạng như vậy, bên trong không chỉ có quá nhiều những vấn đề nhỏ tồn đọng, nguyên nhân đáng kể nhất có lẽ cũng từ chính bản thân mình.


Không phải ai sinh ra cũng có khả năng làm lãnh đạo, vứt cho một mớ bòng bong, còn nặn lại thành vàng bạc được. Có rất nhiều lần cô ta từng nghĩ, nếu như điểm xuất phát của cô ta không phải nhà số 10, mà là số 1, số 2 thì sao? Liệu tình hình có tiến triển hơn bây giờ, có phải mình sẽ làm tốt hơn không?


Nhưng mà không có cơ hội này, nên việc bản thân mình có làm được không mãi mãi sẽ luôn là ẩn số.


Picadon liếc mắt, cơ mà nếu người trước mặt này đã hứa như vậy thì đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cô ta rời khỏi vị trí số 10 này. Linh hồn kia dù thế nào cũng từng là chủ nhà số 1 đấy, là người cô ta từng xem thường, cũng là người khiến cô ta kính sợ từ tận đáy lòng, nếu không phải rơi xuống tình huống này, sợ rằng mãi mãi cũng không thèm liếc mắt mà đàm phán với cô ta... Dù sao mỗi khi người này tìm đến đây hầu như đều là trong lúc đường cùng.


Cũng đúng thôi, người đưa lợi ích của bản thân lên hàng đầu như mình, hẳn cũng không phải gu giao thiệp của Sergi.


Dù sao... Cũng đâu còn gì để mất? Cứ thử đồng ý xem?


Nhưng điều quan trọng hơn vào lúc này...


"Cô cần ta làm gì?" Đừng kêu ta nói gia tộc đem người đến đánh hội đồng kẻ giả mạo kia hay tương tự vậy, không có khả năng thành công đâu.