(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 242



Đau.


Đột nhiên đau quá.


Đau đến phát điên lên.


Cô chỉ tầm thường như thế này, khi đánh mất tất cả đã không cam tâm như vậy mà Tang Thanh tài giỏi đến thế lại bị cô đưa đến đây, trong lòng lại không hề oán hận.


Trong khi hắn phải chịu cô độc lâu như thế cô trước kia lại không hề đến nhìn hắn một lần, nhưng mà cô vừa xuất hiện với trí nhớ trống rỗng hắn lại lập tức đến bên bảo vệ cô, không bao giờ để cô một mình.


Bản thân thật sự tệ quá!


Thật muốn tới từng thế giới một, quan tâm an ủi bù đắp cho hắn, nói xin lỗi, xin lỗi vì quá vô tâm, xin lỗi thật nhiều lần.


"Cậu có sao không?" Lục Dã hỏi lại.


Di Giai đưa tay quệt lên mặt một cái, ngẩn người nhìn vết nước trên mu bàn tay một lúc mới nói:"Tan học chúng ta cùng về được không?"


"..." Lục Dã hơi khựng lại:"Có chuyện gì sao, bạn học này?"


"Tôi là Thẩm Giai, tan học cậu có muốn ăn gì không?"


"..."


Lục Dã còn chưa trả lời, một bàn tay to lớn đã đặt lên vai Di Giai kéo cô lùi về sau hai bước:"Cậu đang chắn đường vào lớp đấy." Di Giai quay lại phía sau nhìn chủ nhân bàn tay này, là tên đầu cua lúc nãy ngồi gần cửa lớp.


Đầu cua nhìn Lục Dã:"Ngày nào cũng vậy, cậu vào lớp đi."


Lục Dã cười cười:"Cảm ơn nhé." lúc đi qua Di Giai cũng không liếc cô lấy một cái.


"Cậu cũng về lớp đi, sắp vào tiết rồi." Đầu cua nhìn xuống Di Giai, cậu ta rất cao, cô cũng không thấp vậy mà chỉ cao đến ngực.


Về lớp ngồi lại vào chỗ của mình, Di Giai ngẩn người mất một lúc. Đây là cảm giác Tang Thanh cảm nhận được khi cô bị mất trí nhớ sao? Cho nên mới liều mình phá giải phong ấn ký ức cho cô?


"Em cắn anh đấy à?" Phía bên cạnh vang lên tiếng kêu của một tên nào đó, Di Giai nhìn qua. Một nam sinh tóc nhuộm vàng ngồi trên bàn đang kéo tóc của một nữ sinh tóc vàng y hệt, trên môi hai người có chút máu.


"Em bảo chuông reo rồi mà!" Cô gái bị kéo tóc đến hơi ngửa cổ ra, ghét bỏ nói.


Trong ký ức của Di Giai, hai người này là một đôi, cãi nhau đánh nhau suốt ngày, hầu hết là tên kia đánh. Cô không định xen vào, lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.


"Này, Picadon làm gì với thân thể này rồi hả?"


"Cái gì?" Thẻ tím không hiểu ra sao.


"Chỉ số cảm xúc ấy. Tăng lên không ít đâu." Di Giai vẫn hướng mắt ra cửa sổ.


"..."


Tự nhiên dễ xúc động thật. Không kiểm soát nổi luôn.


Di Giai thở dài.


Thẻ tím cạn lời:"Không phải chứ? Mỗi lần xúc động cô đều đổ cho người khác làm cô thành như vậy hả?"


"Ta không phải người có nhiều cảm xúc như vậy đâu. Thật đấy. Xúc động dễ hỏng chuyện." Di Giai tự nghi ngờ bản thân một hồi:"Tự nhiên khóc... Không giống mình chút nào." phải tự kiểm điểm lại mới được.


Thẻ tím do dự nửa ngày:"Cô có biết chỉ số thù hận trong linh hồn cô rất cao không?"


Di Giai nhìn nó:"Cái gì?"


"Ta cũng không định nói ra đâu. Nhưng mà do thấy tình trạng cô lạ quá. Với lại cô đang hợp tác với chủ nhân nên không thể mặc kệ được." Thẻ tím nói:"Tình trạng của cô bây giờ khá nguy hiểm, rõ ràng trong lòng hận muốn chết nhưng cố tình lại tỏ ra bình thường, muốn lập tức chạy tới tòa nhà kia đối mặt với bọn họ nhưng lại ra vẻ chẳng vội vàng gì mà ở đây. Cô đó, tình trạng này mà bùng nổ thì nguy hiểm lắm biết không? Cẩn thận không thể lấy lại tòa nhà được đâu."


Di Giai há hốc mồm, hồi lâu sau lại phì cười ra tiếng:"Nhăng cuội. Ta thế nào còn cần ngươi nói."


Thẻ tím không vui:"Thiện chí nhắc nhở mà bị nói là nhăng cuội."


Di Giai híp mắt, đột nhiên lôi nó ra khỏi ngực áo nhìn chằm chằm, cười nói:"Vậy sao ngươi không nhìn ra thứ ta muốn thực chất không phải tòa nhà kia."


Lần này đến thẻ tím ngẩn ra:"Cái gì?"


"Thứ ta muốn..." Di Giai siết lấy nó, đôi con ngươi lười biếng bỗng hiện lên một tia u ám, ánh mắt hoàn toàn thay đổi:"... Là ngai vàng, vị trí đứng đầu quốc gia của các ngươi. Từ lâu ta đã tò mò rồi. Các ngươi là dựa vào cái gì mà dám thu linh hồn con người làm công cho mình suốt bao nhiêu năm qua? Dựa vào cái gì cho rằng bản thân cao quý hơn bọn ta? Dựa vào cái gì mà khinh thường ta khi ta không có cơ thể? Ta không có cơ thể còn mạnh hơn các người! Ta là chủ nhà số một! Rốt cuộc lũ người đứng sau lưng đám phản bội kia dựa vào đâu mà có tự tin hạ bệ ta như thế?
Ta muốn chủ động vào tòa nhà, ta đã làm được. Ta muốn cái ghế chủ nhà kia, ta đã làm được. Ta muốn tòa nhà đi lên số một, ta đã làm được. Ta muốn quay về một lần nữa, ta sẽ làm được. Ta làm được tất cả những gì các người không làm được. Vì vậy sau cùng ta muốn ngồi lên ngai vàng kia, sỉ nhục niềm kiêu hãnh của các người, cũng sẽ tùy ý dùng linh hồn của chính dân chúng nơi đó đem về tòa nhà mà làm nhiệm vụ, đem linh hồn con người tới thế giới ấy của các người cai quản hết thảy. Hận à? Ta đúng là hận chết cái bộ dáng ban đầu khinh thường xem ta không bằng rác rưởi của các ngươi"


Sau hồi lâu yên lặng, đang lúc thẻ tím sắp sửa sợ đến tự chập mạch, kinh hoảng nhấp nháy mấy cái, Di Giai đột nhiên cười, búng búng vào nó:"Đùa thôi. Lần sau đừng tùy tiện đoán tâm ý của ta."


Rất lâu sau thẻ tím mới lên tiếng, giọng nói cố gắng kiềm chế run rẩy:"Cô thật sự... Chỉ đùa thôi hả?"


"Ừ. Chứ sao?" Di Giai buồn cười nhìn nó:"Các ngươi đông như vậy, một mình ta sao đánh lên nổi."


Thẻ tím nghe vậy mới yên tâm thở phào, còn chưa kịp nói "lần sau đừng đùa như thế dọa người quá" đã thấy Di Giai rất thật lòng mà nói thêm:"Ngươi cứ làm như dưới hầm nhà ta có một vạn mô hình cơ thể tự di chuyển được không bằng."


Thẻ tím ngơ ngác:"Hả?" rồi đột nhiên nhớ ra người trước mắt biết tạo cơ thể, nó lúng túng chốc lát:"Ta không nghĩ như vậy, quá hoang đường rồi."


"Ừ. Thì hoang đường mà." Di Giai híp mắt nhìn ra cửa sổ, tận hưởng ánh nắng ấm áp lướt qua da thịt.


Tiết tiếp theo giáo viên không xuất hiện, lớp chính thức thành cái chợ. Di Giai đang tìm hiểu cách chuyển lớp thì mặt bàn bị đập đập vài cái, cô ngước lên thấy cậu bàn trên sáng nay đóng cửa sổ để ngủ.


"Đóng giùm cái cửa sổ đi." Cậu ta nói.


Di Giai đứng lên đóng xong lại ngồi xuống, cậu ta vẫn nhìn cô chằm chằm, nghĩ một lát liền hỏi:"Thẩm Giai nhỉ?"


"Hả?"


"Tên cậu ý."


Di Giai gật đầu.


"Cậu mới chuyển chỗ ngồi à? Tôi cứ có cảm giác bàn phía sau phải trống cơ." Cậu ta lầm bầm:"Đừng ngồi đây, chói mắt lắm."


[Giang Kỷ
Sở thích: Ngủ, đồ ngọt, nói chuyện
Giá trị vũ lực cấp: C - người bình thường]


Nhìn thấy chữ bình thường kia, Di Giai đột nhiên có chút xúc động.


"Ăn không?" Cậu ta đưa một thanh socola cho Di Giai.


Đúng là người bình thường rồi!


Di Giai cảm động nhận lấy:"Cảm ơn. Nhân tiện cậu có biết làm thế nào để chuyển lớp không?"


Giang Kỷ ngẫm nghĩ:"Chắc là viết đơn, nhưng phải có lý do chính đáng thì phải. Cậu muốn chuyển đi à?"


Lý do? Ở trong lớp này còn có lý do để ở lại hay sao mà còn cần lý do chính đáng để chuyển đi?


"Ừ, muốn qua lớp bên cạnh." lớp Di Giai đang học một bên là cầu thang và phòng vệ sinh nên chỉ có một lớp bên cạnh thôi.


"Bên đó đáng sợ như thế cậu qua làm cái gì? Ở đây không phải yên ổn hơn sao?" Giang Kỷ giật mình.


"Đáng sợ?" Di Giai cũng giật mình.


"Đại ca khối mình ở lớp đấy còn gì." Giang Kỷ chẹp miệng:"Ước gì được làm đàn em của cậu ta."


Người ngồi cạnh Giang Kỷ đột nhiên vươn đầu sang hóng chuyện:"Chiều nay hình như quyết đấu với đàn anh lớp 12 đúng không? Quyết định trùm trường một lần luôn, hai người ấy dây dưa vị trí ấy lâu lắm rồi."


"Đi xem không? Chắc đông lắm nhỉ?" Giang Kỷ gật đầu nói.


Di Giai chen vào:"Ai với ai?"


Cậu bạn kia nói:"Còn ai nữa. Lục Dã và Thẩm Xuyên."


Thẩm Xuyên... Anh trai cô.


Trùm trường hả?


Tan học, học sinh tụ tập rất đông ở sân bóng của trường, nơi mà từ cửa sổ bên cạnh Di Giai có thể nhìn thẳng xuống.


Trường học này đến đánh nhau cũng không quản nữa hay gì? Đây còn là cái trường học sao?


Di Giai nhìn lũ học sinh vây xem bị một đám học sinh khác đuổi đi, nhìn qua chắc là đàn em của Thẩm Xuyên, áo đồng phục thể dục có viền đỏ là của học sinh lớp 12 mà.


Di Giai không muốn nhìn bèn thu dọn cặp sách đi xuống tầng, không trở về nhà luôn mà đến quán ăn vặt mua vài gói mỳ ăn liền. Nhìn số tiền còn lại trong ví, cô thở dài nghĩ chắc phải tìm việc làm thêm thôi.


Căn nhà dì để lại cách trường không xa lắm, đi bộ mất mười lăm phút, căn nhà nhìn chung cũng tương đối gọn gàng, nếu ở một mình thì khá rộng, cô vào bếp nấu mì, đang suy nghĩ nên tìm việc làm thêm thế nào thì cửa bị đẩy ra.


Thẩm Xuyên mặt đầy vết thương bước vào, liếc thấy cô ngó ra từ trong bếp cùng với mùi mỳ tôm trong không khí, dừng một lát mới nói:"Nấu cho tao một bát."


"Ừm." Di Giai đáp một tiếng.


Lúc sau cô mang ra hai bát đầy đặt lên bàn, không nói câu nào cắm đầu ăn.


Thẩm Xuyên cũng lạnh nhạt ăn, cả quá trình cả hai đều im lặng.


Ăn xong, Di Giai đang muốn đứng lên dọn Thẩm Xuyên mới lên tiếng:"Có tiền không?"


Cô hơi khựng lại, đáp:"Còn một ít."


"Còn bao nhiêu?"


Nhìn dáng vẻ này là đòi tiền sao?


"Gần 200." Di Giai nói, thật ra còn gần 400.


"Kiếm việc mà làm thêm đi." Thẩm Xuyên nhíu mày, mở ví ra ném 2000 lên bàn:"Mẹ nhặt mày về thì nuôi mày, nhưng tao không nhặt mày về đâu."


Di Giai hơi ngạc nhiên nhìn tiền, lắc lắc đầu:"Không cần đâu. Mai là cuối tuần, em đi tìm việc trả lương theo ngày xem."


"Mày là học sinh, coi chừng bị người ta lừa." Thẩm Xuyên đứng dậy coi bộ lại muốn đi, Di Giai vội hỏi:"Tối nay anh về không?" cô hỏi vậy để còn khóa cửa luôn, khu này có chút vắng vẻ, xung quanh lại toàn mấy thanh niên sặc mùi lưu manh.


Thẩm Xuyên nghe thế bỗng buồn cười:"Mày muốn tao ở lại?"


Di Giai giật mình, cô chưa điều tra về phương thức sống chung giữa hai anh em này, có vấn đề gì sao?


Thẩm Xuyên xoay người lại nhìn cô:"Mày không phải sợ tao lắm à? Sợ loại lưu manh côn đồ như bọn tao."


Di Giai còn đang ngẩn người, Thẩm Xuyên đã xoay người rời đi.


Nhìn 2000 trên bàn, lại nhìn dáng vẻ kia...


Di Giai bật cười ngã lên ghế:"Khó xử thật."