(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 246



Lục Dã pha chế xong liền đi tới bàn của khách đặt xuống, lúc quay lại quầy mới nhìn sang Di Giai:"Còn là học sinh à?"


"... Ơ!"


"...Sao vậy?"


"...Cậu không nhớ tôi à?" Di Giai có chút bối rối rồi.


Lục Dã nhìn chằm chằm Di Giai mấy giây mới như sực tỉnh:"Là cậu."


"Ừ..." Di Giai nhìn cậu, nhớ thật không đấy?


"Cậu tên gì? Ca tối đúng không?"


"... Tên tôi là Thẩm Giai. Ca tối." Di Giai thở dài, quả nhiên quên rồi, thôi tiến từ từ vậy.


"Biết pha chế đồ uống không?" Lục Dã cầm Menu ở trên giá cao đưa cho cô:"Các loại đồ uống không quá phức tạp."


Di Giai nhìn chăm chú, gật đầu:"Có ba loại không biết làm." lúc này cô âm thầm cảm ơn quãng thời gian dài làm việc phong phú tại các quán ăn trong tổ chức ngày xưa, giờ bảo ngồi giữa quán biểu diễn rèn vũ khí cô cũng làm được.


Lục Dã giật mình, có tổng cộng có hơn ba mươi loại đồ uống, biết làm hai phần ba đã là tốt lắm rồi, cậu nhận Menu lại:"Vậy bao giờ cậu đi làm được?"


"Tối nay luôn cũng được." Di Giai nói, trong lòng lại cảm thấy hơi kỳ lạ, đây rõ ràng là quán cafe, vừa rồi Lục Dã cũng đưa cafe cho khách, sao trong Menu kia lại toàn là rượu pha vậy?


"Tốt." Lục Dã chìa tay ra:"Cho tôi mượn chứng minh nhân dân?"


Di Giai chần chờ:"Cậu không nhớ tôi là ai đúng không?"


"..." Bây giờ lại đến Lục Dã không nói gì, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cô rõ lâu, có vẻ đang thực sự rất cố gắng.


"Tôi ở lớp 11A6, cậu ở lớp 11A7 đúng không? Chúng ta gặp nhau rồi."


"À?" Lục Dã giật mình, gật đầu:"Vậy thì không cần chứng minh nhân dân nữa, tôi tin tưởng cậu được."


"...Ừ." Di Giai thấy khóe môi cậu có vết thương, nghĩ chắc do đánh nhau với Thẩm Xuyên, lại bị thương nhẹ hơn Thẩm Xuyên nhiều.


Lại có thêm hai vị khách, Lục Dã đi đón tiếp rồi lại trở về quầy pha chế:"Ca sáng và tối vẫn chưa tìm được người nên tôi đứng quầy, buổi sáng trùng giờ học nên bình thường đóng cửa, chỉ cuối tuần như hôm nay mới mở. Về sau có nhân viên rồi thì mở cả ngày. Ca tối đến 10 giờ không có vấn đề gì chứ?"


Di Giai thoáng nghĩ đến một đường về nhà toàn du côn, hơi ngập ngừng:"...Ừ."


"Có ổn thật không?" Lục Dã quay lại nhìn cô:"Tôi muốn nhân viên của tôi sẽ luôn an toàn về đến nhà. Nhà cậu ở đâu? Nếu xa quá thì thôi đừng nhận ca tối này."


Di Giai đọc địa chỉ, Lục Dã nhíu mày:"Khu ấy..." nhiều lưu manh.


"Tôi cần tiền, cũng có thể tự vệ." Di Giai nói.


Ca tối ở đây lương rất cao.


Quan trọng hơn là có cậu.


Lục Dã liếc cô, nghĩ về thể loại học sinh chiếm đa số trong trường, tuy người trước mặt nhìn hơi yếu ớt nhưng dám nhận ca tối, chắc không có vấn đề gì thật liền nói:"Vậy thì tùy cậu."


Hiện giờ nhìn thấy Lục Dã, cô đã chẳng muốn về nhà nữa nên đứng luôn một bên, nói là nhìn học tập, Lục Dã cũng mặc kệ cô, trở về dáng vẻ lạnh nhạt chẳng quan tâm gì ngoài cốc cafe sữa trong tay.


Cứ nhìn như vậy tới buổi trưa, quán tạm nghỉ, Lục Dã cởi tạp dề đi ăn cơm.


Di Giai mặt dày bám theo cậu đến tiệm cơm đối diện. Lục Dã chỉ gọi một phần cơm bình thường, Di Giai cũng bắt chước theo, còn mạnh dạn ngồi đối diện cậu.


Lục Dã nhìn cô:"Nãy giờ học được nhiều chưa?"


Di Giai lập tức gật gật đầu:"Học được rồi. Buổi tối tôi sẽ làm việc thật tốt."


Lục Dã cụp mắt, một lúc mới nói:"Ca tối pha rượu, cậu học tôi pha cafe làm gì?"


Di Giai nhất thời đờ ra, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần chuyển chủ đề:"Quán đó của cậu à?"


"Ừ."


"Đẹp lắm! Tôi vừa nhìn đã thích, chắc chắn rất đông khách phải không? Là cậu tự bày trí hả?"


Lục Dã lại liếc cô:"Ừm. Tôi cùng mẹ."


Cơm đã được mang ra, hai mặn một canh, rất đơn giản.


Di Giai vừa mở hộp cơm vừa nói:"Chiều nay cậu không phải làm đúng không?"


"Ừ."


"Định đi đâu không?" Di Giai mặt dày hỏi tiếp.


"..." Lục Dã liếc cô một cái:"Cậu ở bên cạnh lớp tôi thật chứ?"


"Hả?"


"Sao cậu nói nhiều thế này mà trước đây tôi chưa từng thấy nhỉ?" Lục Dã thong thả gắp lên một miếng thịt thả vào phần cơm.


Chê phiền sao?


Di Giai có chút ngại, gãi gãi cằm:"Ờm... Lớp bên thật mà. Mai lại đến tìm cậu."


"Ở trường không phải việc của quán thì đừng tìm tôi."


Bàn tay đang cầm đũa của cô hơi khựng lại:"Ừm."


"Thế buổi chiều cậu đi đâu?" Di Giai lần đầu nghiêm túc thấy mình theo đuổi trai có phải quá mặt dày hay không, dù sao trước nay cũng chưa từng chủ động.


Lục Dã không nói chuyện nữa, chậm rãi ăn xong phần mình liền đứng lên trả tiền, Di Giai chưa ăn xong cũng phải bỏ dở chạy theo sau.


"Cậu đừng đi theo tôi. Năm rưỡi chiều đến làm." Lục Dã đứng lại, không quay đầu nói, nhưng đi mấy bước vẫn thấy có tiếng chân bám theo sau, quay đầu lại quả nhiên là Di Giai.


"Tôi không đi theo cậu. Nhà tôi hướng này." Di Giai lập tức minh oan cho mình.


Lục Dã không nói gì, tiếp tục đi.


Di Giai đang bước chậm rãi phía sau, đột nhiên đi lên mấy bước ngang hàng với cậu:"Dã này..."


Cách gọi này làm Lục Dã nhịn không được dừng bước, nhìn chằm chằm cô.


"Cậu biết tại sao tôi nói nhiều với cậu như vậy không?" Di Giai cũng đứng lại, đối diện với cậu.


Lục Dã vẫn nhìn cô, hồi lâu mới nói:"Có người cử cậu đến thăm dò tôi."


Di Giai sửng sốt, lúc sau mới kịp phản ứng, Lục Dã theo lời bạn học thì hẳn cũng không phải học sinh ngoan ngoãn hiền lành gì, không phải nghĩ cô do thế lực đối địch nào đó phái tới chứ?


"Không phải." Di Giai vội nói.


"Thế thì vì sao?"


Di Giai cạn lời, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói:"Vì tôi quan tâm, tôi để ý cậu đó."


Lục Dã giật mình, đôi mắt tỏ rõ vẻ kinh ngạc phản chiếu hình bóng của cô.


"Cậu..." Lục Dã cụp mắt không nhìn cô nữa:"Đừng nói như vậy. Sẽ gây hiểu lầm."


"Hiểu lầm gì? Tôi chính là ý đó mà." Di Giai cười cười, dùng hai ngón tay kẹp lấy tay áo cậu:"Cho tôi nhiều chuyện được không?" cô bước lên một bước, ghé sát vào tai cậu:"Cho tôi quan tâm cậu được không, Dã?"


Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, một mùi hương nhẹ như có như không mà trượt qua mũi cậu, Lục Dã ngây người, cơ bắp toàn thân chợt cứng đờ.


Di Giai thấy cậu không phản ứng gì, khẽ buông tay đang níu cậu ra, nói:"Dù Dã không muốn, tôi vẫn sẽ quan tâm cậu. Chê tôi phiền thì đánh một trận, cậu thắng, tôi sẽ đi." nói xong cô liền xoay người đi trước.


Di Giai vừa đi vừa thở dài.


Buồn.


Tang Thanh hết thương mình rồi...