Lúc trước Giang Nại không hề biết chuyện này, nhưng thật lòng mà nói, chuyện thay đổi ban quản lý không phải vấn đề gì to tát đối với một thực tập sinh.
Tư Ninh Đặc vẫn là Tư Ninh Đặc, như vậy là đủ rồi.
Cho nên việc này không tồn tại trong đầu Giang Nại quá lâu, ngày đầu tiên đi làm, cô rất vui vẻ.
Sau khi mò mẫm chiếc máy tính mới một lúc, cô cẩn thận đọc qua một lần các tài liệu dự án gần đây mà Diêu Kỳ giao cho.
Sau khi xem xong cũng đã đến gần giờ nghỉ trưa.
Cô nhân cơ hội này chụp lại ảnh bàn làm việc của mình, rồi gửi cho ai đó trên Wechat.
[Con đã bắt đầu đi làm, là một công ty rất tốt.]
Sau khi gửi đi, vẫn không có ai hồi âm giống như thường lệ.
Giang Nại rũ mắt nhìn một lúc, sau đó im lặng cất điện thoại đi.
“Giang Nại, cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi đưa cô đi làm quen.” Có người gõ nhẹ mặt bàn của cô, Giang Nại ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp một gương mặt tràn đầy sự nhiệt tình, trắng nõn mũm mĩm, trông khá đáng yêu.
Cô do dự một lúc, không thể nhớ rõ người này tên là gì.
Người nọ cũng nhận ra, không hề để ý, cười nói: “Tôi ở tổ kế hoạch số 1, Vương Văn Bác, ngồi sau lưng cô.”
“À… xin chào.”
Vương Văn Bác: “Đến giờ rồi, đi thôi.”
Diêu Kỳ ở bên cạnh ngáp một cái, dùng kẹp kẹp tóc lên: “Chị Lưu Niệm kêu tôi hướng dẫn người mới, cậu lại hăng hái làm thay công việc của tôi thế này.”
Vương Văn Bác: “Đưa người ta đi ăn cơm thì tính là công việc gì chứ, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ người khác…”
Diêu Kỳ cười: “Bớt đi, thấy Giang Nại của chúng ta xinh đẹp thì có.”
Nói xong liền kéo Giang Nại đi: “Chúng ta đi ăn cơm.”
Vương Văn Bác: “Này, đi chung đi.”
“Chị Diêu Kỳ, bọn em cũng muốn đi cùng.” Một số đồng nghiệp khác cũng tham gia.
Diêu Kỳ: “Được rồi được rồi, đi thôi.”
Thế là một nhóm người cùng nhau xuống nhà ăn dưới tầng hai ăn cơm, hàng tháng nhân viên đều có chế độ ăn uống miễn phí ở nhà ăn, nhưng đây là ngày đầu tiên Giang Nại đi làm, không có thẻ cơm, cho nên Diêu Kỳ mời cô một bữa.
Giang Nại cảm thấy ngại ngùng, sau khi ăn cơm xong cô bèn mua trà sữa mời mọi người.
“Giang Nại, sao cô không uống?” Diêu Kỳ hút hai ngụm đã hết nửa ly trà sữa, cô ấy rất thích uống trà sữa, nhưng bình thường sợ béo nên không gọi.
Giang Nại: “Quá ngọt, tôi không thích uống lắm.”
“Vậy cà phê thì sao?”
Giang Nại gật đầu.
Diêu Kỳ nói: “Đi, tôi đưa cô đi uống cà phê, cà phê của công ty chúng ta rất ngon.”
Ở mỗi tầng trong tòa nhà chính đều có một phòng trà nước, bên trong có đồ ăn nhẹ, cà phê, đồ uống, vân vân. Mọi người làm việc mệt mỏi hoặc đói bụng đều có thể đến đây nghỉ ngơi một chút.
Mà phòng trà nước cũng là nơi truyền ra những câu chuyện linh tinh, cứ bước chân vào đây là có thể nghe được một số chuyện bí mật của công ty.
Thời gian làm việc buổi chiều vẫn chưa tới, Diêu Kỳ vừa pha cho Giang Nại một ly cà phê, vừa nói: “Trước đây chúng ta sẽ tuyển rất nhiều sinh viên mới ra trường, nhưng mà năm nay đã cắt giảm một nửa, tổ của chúng ta cũng chỉ được phân một mình cô. Giang Nại, sơ yếu lý lịch của cô rất đẹp, lúc trước chị Lưu Niệm đã cho tôi xem qua.”
Lưu Niệm là quản lý bộ phận của bọn họ, lúc trước khi phỏng vấn Giang Nại đã từng gặp qua.
Giang Nại hỏi: “Năm nay cắt giảm một nửa? Tại sao ạ?”
“Không chỉ cắt giảm một nửa số thực tập sinh mà nhân viên cũ của công ty cũng bị cắt giảm đi rất nhiều. Vị sếp mới tới có hơi –––”
Diêu Kỳ làm động tác cắt cổ mình.
Giang Nại hơi nghiêng đầu: “Có hơi thế nào?”
“Thì là kiểu sát phạt quyết đoán không chút lưu tình nào. Tuần trước có hai quản lý của bộ phận tài vụ và bộ phận vật tư đã phải tạm thời rời khỏi vị trí làm việc…. Ừm, có thể nói là đã bị sa thải.” Diêu Kỳ nói: “Nhưng mà lai lịch của sếp mới cũng rất dữ dội, đương nhiên bản thân cũng có thực lực, chỉ là quá đáng sợ. Ồ, đúng rồi, ngoại hình cũng rất đẹp trai.”
Đáng sợ, lại rất đẹp trai?
Nghe ra có vẻ mâu thuẫn.
Thấy cô không trả lời, Diêu Kỳ còn nghĩ cô không tin những gì cô ấy nói: “Thật sự rất đẹp trai, hôm đó lúc tham gia cuộc họp, lần đầu tiên nhìn thấy sếp mới, bọn tôi đều rất kích động, sau này em gặp sẽ biết ngay.”
“À…”
Diêu Kỳ đặt cà phê sang một bên, bỏ thêm mấy viên đường cho cô, thở dài: “Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng mà quá tàn nhẫn. Dù sao hiện tại người ở mỗi bộ phận đều cảm thấy bất an, sợ lúc nào đó bản thân sẽ phải thu dọn đồ đạc rời đi. Giang Nại, cô là người mới, vào thời điểm thế này càng phải thể hiện tốt hơn, đừng quá lơ là, biết không?”
Diêu Kỳ không quá giỏi ăn nói, trước kia phong cách của công ty rất cởi mở, cô ấy đã quen với dáng vẻ tùy tiện, mấy ngày nay đã phải kiềm chế rất nhiều.
Cho nên lúc nói những lời này với Giang Nại, cũng không phải vì muốn buôn chuyện, mà là thật lòng nhắc nhỏ một người mới tới như cô một chút.
Giang Nại nhận ra điều này, vô cùng cảm động: “Vâng, tôi biết rồi.”
“À, cà phê được rồi, đây ––––”
Khoảnh khắc Diêu Kỳ xoay người lại đưa cà phê cho cô, ánh mắt đột nhiên dừng lại, sau đó sững người tại chỗ.
Nói giống như gặp động đất cũng không quá đáng.
Giang Nại thấy khó hiểu, cũng quay đầu nhìn lại.
Chợt thấy có một người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa phòng trà nước.
Người nọ mặc bộ tây trang tối màu, thắt cà vạt cùng màu, áo khoác tây trang bên ngoài không cài khuy, bên trong mặc áo sơ mi trắng.
Người đàn ông có bờ vai rộng, eo hẹp, dáng người cao ráo, mặc bộ tây trang lên người giống hệt như một người mẫu, thoạt nhìn vô cùng điển trai.
Nhưng mà, lý do khiến Giang Nại ngẩn người không phải vì anh đẹp trai.
Mà là…
Anh là Lý Thanh Tễ.
Sao anh lại ở chỗ này?!
Không phải anh đang đi công tác sao?
“Sê, sếp…” Diêu Kỳ run run nói, sắc mặt tái nhợt.
Giang Nại đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Diêu Kỳ, sếp?
“Tôi, tôi, vừa rồi tôi chỉ… xin lỗi!” Diêu Kỳ thật sự không ngờ Lý Thanh Tễ sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây, trong phòng làm việc của anh có một gian phòng trà nước chuyên biệt, bình thường anh sẽ không đến chỗ của nhân viên.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Lúc này trong đầu Diêu Kỳ tràn ngập âm thanh “tôi sắp chết rồi”, mồ hôi rơi như mưa.
Ánh mắt Lý Thanh Tễ lạnh lùng, cũng không đáp lại lời Diêu Kỳ, mà chuyển ánh mắt từ mặt cô ấy sang Giang Nại.
Hóa ra, nơi cô ứng tuyển là Tư Ninh Đặc.
Cũng không biết có phải bị lây nhiễm sự căng thẳng từ Diêu Kỳ hay không, Giang Nại thấy anh nhìn về phía này thì cũng bắt đầu cảm thấy kích động.
Lúc cô đến cũng không biết công ty đã đổi chủ, lại càng không biết “chủ” mới lại là anh.
Nếu như sớm biết, có lẽ… cô sẽ suy nghĩ lại lần nữa.
Lý Thanh Tễ: “Em…”
“Anh muốn uống cà phê ạ?” Trước khi anh kịp mở miệng nói chuyện, Giang Nại đã cắt ngang lời anh.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô đó là cô không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ!
Diêu Kỳ hít sâu một hơi, cứng người liếc nhìn Giang Nại.
Lúc này Giang Nại cũng không thèm để ý Diêu Kỳ nữa, cô nhìn chằm chằm Lý Thanh Tễ, nói: “Sếp, anh muốn uống cà phê không? Rất ngon.”
Diêu Kỳ: “…”
Ánh mắt rất vi diệu, nhưng Lý Thanh Tễ đang hiểu được ý của Giang Nại, anh khẽ nhướng mày: “Không uống.”
“Vâng…” Giang Nại vội vàng đáp lại: “Sắp đến giờ rồi, vậy chúng tôi đi làm trước nhé?”
Lý Thanh Tễ không nói được hay không, chỉ nghiêng người nhường đường.
Như vậy, có nghĩa là để hai người rời đi.
Diêu Kỳ giống như được ân xá, vừa liên tục xin lỗi vừa kéo Giang Nại ra ngoài.
–
Sau khi ngồi trở lại vị trí làm việc, quay lại nhìn thì thấy sếp mới đã không còn ở đó nữa.
Diêu Kỳ dùng một tay đỡ đầu, sắc mặt xám xịt: “Xong rồi.”
“Trông anh ấy có vẻ không có ý so đo.” Giang Nại an ủi: “Có lẽ không nghe thấy đâu.”
Diêu Kỳ lắc đầu: “Chắc chắn là đã nghe thấy, cô nhìn ánh mắt của anh ta đi!”
Giang Nại nhớ lại, ngại ngùng nghĩ, ánh mắt của anh vẫn luôn như vậy mà?
Hơi thở của Diêu Kỳ trở nên yếu ớt: “Giang Nại, xem ra chúng ta không có duyên rồi, cô vừa đến tôi đã phải ra đi.”
Giang Nại: “Không thể nào…”
“Cô đó, nghé con không sợ hổ dữ, còn dám hỏi anh ta có muốn uống cà phê không…” Diêu Kỳ nói: “Haizz! Vừa rồi tôi nói xấu ngay trước mặt anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.”
“Anh ấy tàn nhẫn… như vậy sao?”
Diêu Kỳ nhớ tới chuyện gần đây Lý Thanh Tễ thẳng thừng sa thải một đám người, trong lòng khẽ run lên: “Chứ sao nữa.”
Giang Nại cũng không hiểu lắm con người của Lý Thanh Tễ.
Tuy rằng từ lúc học cấp ba đã quen biết anh, nhưng gần như chưa từng có trao đổi gì.
Sau đó, cô tốt nghiệp đại học, trở thành vợ chưa cưới của anh, cuối cùng hai người mới gặp mặt nhau.
Nhưng gặp mặt cũng không quá nhiều, cùng ăn vài bữa cơm, trò chuyện mấy ngày, đa số đều liên quan đến chuyện kết hôn, chưa từng nhắc đến đời sống cá nhân.
Sau đó, cô ra nước ngoài du học.
Trong mấy năm học cao học, ngoại trừ dịp lễ tết trở về, hai người cũng chưa từng liên lạc với nhau.
Cảm giác bình thường Lý Thanh Tễ mang đến cho người khác thật sự là lạnh lùng khó gần, nhưng trong công việc có như vậy hay không, cô cũng không rõ.
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng cho Diêu Kỳ, lỡ như…
Dù sao Tư Ninh Đặc thật sự là một công ty không tệ.
Hơn nữa, ngày đầu tiên cô đến đây là Diêu Kỳ đưa cô đi làm quen với môi trường trong công ty, hướng dẫn cô từng chút một, giúp cô không cảm thấy mất tự nhiên.
Cô rất thích cô ấy, không hi vọng cô ấy sẽ bị sa thải như vậy.
Cả buổi chiều hôm đó, Diêu Kỳ trải qua trong tình trạng nản lòng, cho đến lúc tan làm cô ấy mới có thể phấn chấn lên một chút, miễn cưỡng mỉm cười: “Bỏ đi, mặc kệ vậy, bị sa thải thì sa thải, tôi vẫn có thể nhận được khoảng tiền bảo hiểm kếch xù. Đi thôi Giang Nại, mời cô đi ăn cơm.”
Ting.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Nại reo lên một tiếng, cô lấy ra nhìn, phát hiện là tin nhắn Lý Thanh Tễ gửi cho cô.
[Đến bãi đỗ xe.]
Bên trên hiển thị rõ ràng tên Lý Thanh Tễ, Giang Nại vội vàng cúp điện thoại.
Cô ngẩng đầu lên, áy náy nói với Diêu Kỳ: “Buổi tối tôi còn có việc phải về nhà trước, ừm… ngày mai tôi mời chị ăn cơm nhé, buổi trưa hôm nay chị mời tôi rồi, nên đến lượt tôi mời chị.”
“Được rồi, vậy cô về nhà trước đi, nhưng mà, ngày mai tôi có thể ăn cơm ở đây hay không là một vấn đề khác.”
Giang Nại: “…”
Hai người cùng nhau đi về phía thang máy, lúc này ở đó đã có người đang đợi sẵn.
Diêu Kỳ nhìn thấy người nọ thì trở nên nghiêm túc hơn, khách sáo chào hỏi: “Chào chị Mẫn.”
Trần Mẫn quay đầu lại: “Chào cô, tan làm à?”
Trần Mẫn là một trong các trợ lý của Lý Thanh Tễ, Diêu Kỳ trước nay rất khách sáo với cô ấy, sau khi xác định không có Lý Thanh Tễ xuất hiện bên cạnh Trần Mẫn, cô ấy mới nói: “Vâng, chúng tôi tan làm.”
Trần Mẫn gật đầu, ánh mắt lại dời sang Giang Nại ở bên cạnh, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Giang Nại nhìn thấy phản ứng này của cô ấy thì biết có lẽ cô ấy đã biết chuyện cô ở Tư Ninh Đặc từ chỗ của Lý Thanh Tễ, cô có chút cảm kích nhìn cô ấy.
Thang máy đến nơi, Trần Mẫn không đi vào mà nghiêng người đứng sang bên cạnh, dùng tay chặn cửa thang máy.
Diêu Kỳ ngẩn người, vội vàng nói cảm ơn rồi đi vào.
Trần Mẫn nhìn Giang Nại vẫn đang đứng bên ngoài, không có ý định buông tay.
Diêu Kỳ: “Giang Nại, mau vào đi!”
Giang Nại: “À, được.”
Ba người cùng nhau đi vào, thang máy chậm rãi đi xuống, đến tầng một, Diêu Kỳ ra ngoài, lúc đi ra mới phát hiện Giang Nại không đi thay, liền quay đầu lại nhìn cô.
Sáng nay Giang Nại gọi xe đến đây, nhưng Diêu Kỳ không biết chuyện này, cô chỉ có thể giả vờ như bản thân lái xe đến: “Tôi, đến bãi đỗ xe.”
Diêu Kỳ: “Vậy sao, vậy tôi đi trước đây.”
“Vâng.”
Cửa thang máy lần nữa đóng lại, chỉ còn cô và Trần Mẫn.
“Cô Giang, ông chủ đã đợi cô trong xe.” Cuối cùng Trần Mẫn cũng lên tiếng.
Giang Nại: “… Được.”
Trần Mẫn: “Sau này ở công ty nếu như cô cần giúp đỡ gì thì có thể tới tìm tôi.”
“Không cần không cần, chị cứ coi tôi như đồng nghiệp bình thường là được.”
Trần Mẫn khẽ cười: “Tôi biết rồi.”
Lý Thanh Tễ có chỗ đỗ xe chuyên dụng, lúc Giang Nại ra khỏi thang máy, sợ đồng nghiệp bắt gặp nên cô vô thức giữ khoảng cách với Trần Mẫn. Sau khi nhìn thấy xe của Lý Thanh Tễ ở phía xa, cô lại cẩn thận nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai để ý mới chậm rãi đi qua.
Sau khi mở cửa xe ra, cô nhanh chóng ngồi vào, rồi đóng cửa lại!
Lý Thanh Tễ đang ngồi ở ghế sau, đã sớm nhìn thấy bóng dáng của Trần Mẫn và Giang Nại. Trần Mẫn đưa người đến xong thì nhanh chóng đi về phía xe của mình. Cho nên Lý Thanh Tễ chỉ thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng lén lút nhìn quanh, sau đó mới chậm rãi chạy về phía này, bởi vì kích động nên tiếng đóng cửa xe có chút lớn.
Lý Thanh Tễ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy người ngồi bên cạnh hơi co người lại, rõ ràng là đang muốn che giấu bản thân.
“Người bên ngoài không thể nhìn thấy trong xe.” Lý Thanh Tễ lên tiếng.
Giang Nại nhỏ giọng: “Cửa kính phía trước có thể nhìn thấy.”
Lý Thanh Tễ im lặng một lúc: “Em sợ người khác phát hiện quan hệ của chúng ta như vậy sao?”